thơ Bạch Diệp
KHÔNG BAO GIỜ NỮA
Những vệt buồn trên tấm toan mùa đông
Co ro con đường
Dòng sông lạnh
Ngày vội vã che ngực áo tiếng thở dài
Đêm giấu nụ cười nơi mắt bão
Gió vần vũ cào lên ô cửa khép
Để chôn vùi
Hay để tiếc thương
Chúng ta đi qua những con đường
Ngày tháng in đầy dấu chân người khác
Váy áo em mang
Bài thơ em viết
Làm sao anh nhận ra
Mùa những bầy chim bay đi
Tiếng hát nguôi trên cột buồm đã gãy
Thiếu phụ xé tấm khăn choàng gió
Gột hết phấn son trên đôi gò má
Gập mình
Soi bóng mình đau
Mùa đông
Gió lạ về bên sông
Có ai đó làm điều chẳng nỡ
Có kẻ ngậm ngùi
Không bao giờ nữa...
TẠM BIỆT
Trên hàng hiên mùa Thu
Một đám mây một tiếng chim vừa tan ra
Nhạt mầu
Đừng ai khóc trong buổi chiều tắt nắng
Chúng tôi chạy vòng vòng như lá
Băng qua gai nhọn trong vườn
Tháng Mười trước mặt
Thạch thảo kim ngân
Rụng xuống nghẹn ngào
Những giọt mưa đêm
Không nói được điều gì thêm
Trước ô cửa gỗ đóng chặt
Từng hẹn nhau giữa khu rừng lá rụng
Thật ngốc
Ôi tình yêu tưởng tượng
Qua lớp sương mù
Chẳng ai đau vì chiếc áo màu xanh của bạn
Không ai buồn vì nụ cười dịu dàng của bạn
Bỏ lại những thì thầm
Bên ô cửa gió
Tạm biệt
Mùa Thu!
THÁNG MƯỜI
(Cho Nguyên Trang)
Nắng mật liu xiu trên váy áo cô dâu
Những cặp đôi đóng dấu nụ hôn lên Bảo tàng thành phố
Sau trận mưa đêm
Những bông hoa thì thầm mở cánh
Ngày tụng khúc ân cần
Cổ tích trong căn phòng thơm sách
Cuộn len mùa thu lắp lánh sắc vàng
Đừng lay động khu vườn ẩm ướt
Gió thì thào rất mịn tiếng thời gian
Tháng Mười đung đưa vòng eo con gái
Ngang qua những bài thơ cô đơn
Hãy hôn nhau đi
Cùng biển sóng trời xanh và tiếng hát
Ngày đã giong buồm !
KHU VƯỜN
Háo hức như buổi sáng
Bên chiếc giỏ đầy húng ngò gai và quả chín
Ban mai vị nấm
Buổi trưa không bao giờ tẻ nhạt
Mặt trời với đường chiếu thẳng đứng
Các thứ bày biện trên đĩa
Dễ hơn cả chơi trò xúc xắc
Dưới lớp mùn rêu và cỏ mục
Lễ hội bầy giun với vách ngăn phế tích
Những hàng cây vươn cao thách thức
Gió đã mở cửa phía khu vườn
Đêm nay
Anh sẽ chẳng còn nghe thấy lời em
Bóng tối những lùm cây dâng lên
Dâng lên
Dịu dàng
Ôm lấy một tình yêu
Trên đường chạy trốn.
ANH ĐÃ KHÔNG ĐÓNG CỬA
Anh đã rời đi
Quên đóng cửa
Khu rừng vàng gió
Những bờ rêu thảm cỏ
Nguyên ở đó
Chỉ trống một chỗ
Trên chiếc ghế cạnh Bảo Tàng
Những trận mưa đột ngột chiều hôm
Cũng chẳng bất ngờ
Như khi
Anh quay lưng
Không đóng cửa
Là cách anh muốn
Em vói theo
Cánh rừng kia đầy gió
Màu hoàng thổ
Một chỗ ngồi
Bức tranh dang dở
Tấm pallet màu Thu
Em vẽ hàng cây
Khất thực những xanh lục vàng cam
Một người vừa rời đi
Một con đường mở
Cơn dông vừa qua
Rồi nắng
Thản nhiên
Khô
Em nhớ rồi
Chúng ta
Không bao giờ nữa. |