SỐ 101 - XUÂN GIÁP THÌN - THÁNG 1 NĂM 2024

 

thơ ĐỨC PHỔ

NGHINH XUÂN DẶM KHÁCH

Chân vui bước phố chiều tháng chạp
Chợ cuối phiên mưa bụi chật trời.
Tiết giá sầu rưng. Ngày vội tắt
Nhường mùa như buổi hậu xa ngôi!

Thể như vua Kiệt ngày nước mất
Danh tàn. Thân phận cũng tàn thôi.
Thể như chúa Chổm ngày tết nhứt
Về kinh giải nợ. Thỏa thuê cười!

Càng sống càng cay mùi đen bạc
Ân oán trời chia đã sẵn rồi.
Chẳng hẹn gì Xuân mà giáp mặt
Giữa khuya trừ tịch ghé thăm chơi!

Nghinh xuân ngửa mặt kêu trời đất
Quê quán trùng trùng mấy bể khơi.
Khoảnh khắc bạn, thù. Chỉ gang tấc
Xây chi biên ải. Chẳng xây đời!

Người dưng gặp riết thành thân mật
Hẹn tết khề khà nhắp rượu vui.
Cành mai, chậu trúc… Chẳng có thật
Đành say cùng chén chú chén tôi!...

 

TÌNH GIỤC, NGÀY XUÂN TỚI

Ở đây lều cỏ đùn mây lợp
mái trĩu tầng tầng hoang dã tôi.
Lòng nghe tình giục, ngày xuân tới
đưa đẩy em về dựng bếp vui!

Gió máy xôn xao chừng đây đó
mưa mai vắt vẻo nhánh u trầm.
Vén mộng nhìn. Xanh xao thảo mộc
mới hay tình mọc. Đã lời câm!

Em ở bên trời nghe khuất lấp
dáng mơ mấy thủa níu tay gầy!
Trời đã trồng cầu. Xin kịp gặp
phòng khi gió giật. Sóng tình lay!

Lối tình mở ngõ. Thôi cài giậu
mời em thăm thú buổi sơ đầu.
Mốt mai tơ thắm nhành yêu dấu
trăng dựa hiên ngoài. Ta dựa nhau!

Và sẽ cuối đường yên ả mộng
bóng cau thôn dã ngát hương trầu.
Lều cỏ rộn mùa thơ hiển lộng
chốn trần. Tình nhập cuộc bền lâu!...

 

ĐẦU XUÂN

Một thoáng hồng thơm nghe thật rõ
đâu hay rằng lá rụng trong hồn.
Rượu mới vẫn tràn trăm cốc cũ
sao tình tràn không để dấu chân!

Và những mầm xanh hiện rõ lên
từ một phía chân trời xa lắm.
Lòng dang rộng mời em hãy đến
thắp ngọn-đời-ta đầu một năm.

Thuyền khơi dòng. Sẽ bến trông theo
ta xa quê. Bao lần ngoái lại.
Sầu như đám lá đông vừa héo
chút lạnh theo về. Gọi giêng hai.

Thả vào đêm ánh mắt trăng soi
hãy lội vào nhau từng bước nhẹ!
dẫu tim nát giữa đường dâu bể
vẫn gượng cười thắp ngọn-đời-vui!

Sẽ phai tàn theo ngọn rét đông
cùng lớp người ra đi biệt xứ.
Nay xuân đến bạn cùng lữ thứ
môi thơm cho một nụ rất nồng…   

 

NGÀY TẾT ĐỌC THƯ NHÀ

Mẹ bảo. bao đêm hồn nhuốm lạnh
chuyển mùa, mưa bão rớt lê thê
tuổi hạc, mây bay chiều tóc úa
thương đàn con lạc bước chân quê!

Chị bảo. mai không nở kịp tết
em không về kịp pháo đơm nêu
tháng giêng vẫn đợi hương trầm cũ
thơ em khai bút chị còn treo!

Em nói. đông xuân làng Phụng úa
nước mặn tràn qua đồng. thiên tai
gạo không tròn hạt. nếp thành lúa
đón tết chạnh buồn nỗi-giêng-hai!

Bạn nhắn. làng ta còn dăm đứa
sống. chỉ như thây đã chết rồi
đón xuân rượu đế không đầy xị
mà vẫn yêu mê chuyện đổi dời!

Làng xóm lạc loài câu mái đẩy
lửng lơ tiếng giã gạo đêm mùa
én về quên lượn. chiều quay quắt
mây chảy không trôi mấy dặm nhà…

 

RÓT XUÂN MỜI NHÂN GIAN

Em hãy lạnh cho tôi được đắp
mảnh xuân tình ngày cũ đã về qua
dù trước ngõ vui sau vườn buồn bã
có hề chi lời mỏi hẹn thề.

Em hãy tối lòng cho tôi được thắp
ngọn đầu đời tâm khảm đã mòn hao
tháng tiếp tháng ngày nối ngày vội vã
và bốn mùa níu gót nhau vui.

Em hãy dại cho tôi được bảo
dạy nhau tình sau trước một đàng
đời sang cả có chắc gì đẹp mộng
hãy đơn sơ như trời chuyển sang mùa.

(Thay chút nắng làm cơn mưa đủ mát
đủ cho cành khô hạn đơm bông
đủ đêm nồng mật ứa tình đông
với cốc cũ hãy rót đầy xuân mới.)

Em hãy đứng cho tôi được mỏi
giữa muôn chiều hồn sững mấy tiêu tao
dẫu vay mượn người xưa hồn sơn bạc
mượn đêm vàng giọt nguyệt rót nghìn chung.

Em hãy tỉnh mặc tình tôi say khướt
và tôi điên một bữa biết si tình
hãy rót mùa xuân muôn triệu cốc
mời nhân gian ngọt nụ xuân kỳ…

 

XUÂN MUỘN

Ơi em
ngày đã qua rằm
ơn trời
cho nụ tơ tằm đơm hoa.

hẹn thề
trải mấy can qua
thương xuân trổ muộn
mùa xa biệt mùa.

Ơn đời
còn tiếng dạ thưa
Ơn em
dành chút tình thua thiệt tình.

mai ngày cưỡi mộng về dinh
mời em cạn chén nhục vinh kiếp người.

anh về
sắm chiếc gương soi
mình chung đôi
với bóng đời xế tan…

 

XUÂN YỂM

Em ra đi trước ngày xuân tới
cội mai đầu ngõ đứng bâng khuâng
ngẫm thân anh. một kẻ lưu lạc
về tới nhà biết mất tình thân.

mở cửa ra. nằm lên phản gỗ
vắng hơi người. mặt gỗ bạc màu
em ra đi. buồn không nói được
chỉ lòng nghe nhức nhối cơn đau.

bên thềm khuya khoắt. chó sủa bóng
anh rợn người khi chẳng thấy ai
cơn mơ cuồng thốc vào tâm não
xây xẩm như từng cơn rượu say.

mùa xuân sắp tới. không tới nữa
em đi rồi. vạn vật buồn thiu
hoa vắng tình xuân không chịu nở
nỗi lòng thiên cổ chạnh đìu hiu.

em ra đi. cài câu thơ lại
yểm lá bùa lên ngực mùa xuân
đành anh sống chung cùng nhân loại
thảm như ngày đất nước tang thương…

ĐỨC PHỔ

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2024