SỐ 101 - XUÂN GIÁP THÌN - THÁNG 1 NĂM 2024

 

thơ Nguyễn Thị Phương Trâm

Thời kỳ mãn kinh

Tôi thường được sự trí tuệ của ngôn từ cuốn hút, kéo tôi đi. Nhưng khi cần thiết. Tôi không biết mình cần phải nói gì hay viết như thế nào.

Không phải là tôi mang tính nhút nhát.

Đại dịch đã xảy ra được gần nửa thập kỷ mà tôi thấy mình vẫn càng ngày càng bị đắm chìm vào bóng tối. Bóng tối ở ngoài kia, trên chiếc ghế đá công viên gần nhà thời thơ ấu của tôi. Những ám ảnh trở về theo thời gian mức testosterone và estrogen của tôi đang càng ngày càng dần giảm.

Tôi mới năm tuổi, mà bố của tôi thì đang ở đâu? Bố tôi đã dần dần khuất mắt. Họ đưa bố tôi đi, họ đưa bố tôi đi vào hẻm núi ư, bố tôi từ từ đã mờ dần theo bóng tối. Bố tôi còn lại là một bóng tối.

Tôi kiệt sức vì những đoạn hồi tưởng. Lưng tôi đau, vì phải đi những chuyến tàu lượn siêu tốc mãi theo tuần Trăng, lúc lên lúc xuống, rồi đến lúc xuống quá thấp. Nhưng bóng tối luôn luôn có một sự kết cấu bông mềm mại đưa tôi đi. Hãy ngủ đi, cơn giận trong nỗi lòng. Hãy để tôi khởi hành. Hãy để tôi ngủ. Hãy đễ tôi đi.

Nụ hôn trên trán, trên đầu tôi. Tôi đã gội đầu chưa ư? Đột nhiên thì trời đã sáng lại. Tôi có thể chấp nhận rằng các con tôi đã và đang vượt trội hơn vị trí của một người mẹ. Bạn thấy chứ, ấy là cuộc đời của tôi.

Vì vậy, xin hãy nhẹ nhàng với chúng tôi.

.

Xin vui lòng nhìn và chấp nhận
Những sợi tóc bạc trên đầu của chúng tôi
Các thẻ da nhăn, khô và vụn
Đôi mắt mệt mỏi thấm cuộc đời
Sự trí tuệ trong cặp mắt

Làm ơn thừa nhận những nỗi đau
Chúng tôi đã đành phải chấp nhận
Trên hông của chúng tôi là một vũ trụ đang mở rộng
Cân nặng của các con của chúng tôi.

Chúng tôi đã già nhưng còn rất nhiều việc phải làm và học, những trăn trở của một tâm hồn đang suy kiệt. Sự hiện diện không tồn tại của những người phụ nữ trung niên thời kỳ mãn kinh.

Nguyễn Thị Phương Trâm

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2024