thơ Võ Thị Như Mai
GIÓ TRỞ
1.
lặng yên mà nghe gió trở
có những khi em không còn mơ không còn nhớ
anh gọi ngày bình yên?
này biển này dòng sông cỏ dại trên cánh đồng
và ánh trăng vằng vặc soi mảng sân nâu trước cửa
một nửa em phất phơ buồn một nửa đi rong
như nước chảy xa nguồn trong cuộc lữ
khản cổ tiếng ve ảm đạm lá vàng lạnh lùng mưa rực rỡ nắng
dăm sợi tóc trắng bạc thếch bụi đường
mới hay bốn mùa rải kín yêu thương
mới hay tơ vương đang còn lẩn khuất
lá xoay thấm đẫm chân tình
gió trở mình xao xác loãng lặng thinh
ở phương em khói cay nồng lên mắt
quyện chặt tơ trời – anh đốt thuốc phải không?
đêm nay đoàn nghệ sĩ ghé thăm
những nốt nhạc lời thơ ngân vang đến nao lòng xóm nhỏ
trăng trung thu giăng giăng lơ đãng
khắc dấu chân người sao quay bước được đây
cũng như em mãi mãi thẩn thờ sau cái siết tay
ngày không bình yên vì vẫn mơ và nhớ
đêm nay em nghe gió trở …..
2.
như tiếng thở dài của những con sông
giữa cõi thực cõi mơ cõi thơ cõi quên cõi nhớ
uyển chuyển chân tâm trùng trùng duyên khởi
yên lặng trong đêm vọng niệm ánh dương hồng
em mở cánh cửa mùa đông
nép mình vào vai gió
ngọt thơm là hương nhu lá cỏ
gối tay lên bụi rù rì
ong vờn sương bạt xâu chuỗi phút phân ly
chạm tay vào ý nghĩ
hạn hữu mùa trằn mình
ươm mầm từ hơi ẩm lửa xanh run run hiu hắt
nâng con chữ khoan thai góp nhặt
giấu vào tim em
âm hưởng
ngất ngây lòng!
mai gió trở mình anh nghe buồn không?
3.
này dấu chân ngủ quên giữa mênh mông cúc vàng
lênh đênh quả tim gánh tin yêu ruổi rong tứ bể
dẫu bàn chân không dẫm những bước lao đao trên trần thế
triệu hạt tâm hồn rót đầy biển tình yêu
khớp xương người lính già nhức nhối lòng – cuộc chiến điêu linh
chiếc chuông gió mỏng manh mẹ dời sang hướng khác
ba đánh dấu vào sổ tay thêm một năm lưu lạc
nỗi nhớ cồn cào dẫu khác màu cũng khuấy đáy đại dương
ai số lẻ thương nổi chìm đam mê
bao người chẳn mà lòng hiu quạnh quá
chiều chuyển gió neo phương trên bến lạ
vớt hương xoa dịu nỗi buồn
như ai muốn làm mưa ngâu
chim vành khuyên đến mùa thì hót
thanh âm có phép nhiệm mầu
trái chua hoá thành quả ngọt
thánh thót “buồn vui tự xoá”
mái đình quên em hiện hữu trong đời
soi gương thấy người xa lạ
lá non cuối trời rong chơi
thì thôi em về lặng im
không đắng – không cay – không buồn – không nhớ
đêm nay em nghe gió trở
chợt xót thương phận mình
4.
định vị mùa chông chênh
trời vào đông nghe rát lòng hạ cháy
vỡ mạch mưa xuân nghe lũ lụt bão dông ngoái lại
chỉ im lặng vo tròn
chỉ im lặng cắt mỏng phím âm thanh
vặn tế bào đồng cảm
xoắn giọt nước mắt chực rơi trên má rám
diệu vợi hơn cả tiếng thở dài
vạn vật vần xoay
tấm lòng cần gì phiên dịch
em độc thoại giữa miền – không – chú – thích
dải yếm thơ có còn bắt cầu?
sẽ bắt đầu thánh thiện vẹn nguyên
sự quan tâm có nhiều tầng ý nghĩa
những con chữ một ngày kia biến mất
sẻ chia không biện hộ bằng lời
càng không phải cánh én lả lơi
không phải ho hen thời tiết
em miệt mài bện sợi chỉ màu
tỉ mỉ buộc chiếc nơ thành tâm
nếu phải lãng quên em
xin nhẹ tay ấn phím xoá
quả chuông đồng hồ tích tắc tích tắc
sự khởi đầu vẹn nguyên!
Võ Thị Như Mai |