SỐ 103 - THÁNG 7 NĂM 2024

 

thơ khê kinh kha

Có lẽ

có lẽ mây trời mượn tóc em
nên mây lãng đãng rũ sợi mềm
lang thang chiều vắng nhìn mây trắng
mà nhớ nhung nhiều mái tóc đen

có lẽ sao trời mượn mắt em
nên sao sáng tỏ giữa đêm trường
đêm đêm anh ngẩng nhìn sao sáng
để cố đi tìm ánh mắt trong

có lẽ nắng chiều mượn môi em
nên nắng chiều nay quá ửng hồng
miên man nắng đọng trên cành lá
anh hốt nắng vàng ngỡ môi thơm

có lẽ quỳnh lan mượn hương em
nên hoa thơm ngát những hương nồng
bao ngày mơ ước bên hoa nở
để thấy hồn mình đượm phấn hương

có lẽ gió ngàn mượn gót em
gió vui trong gió, gió qua thềm
để anh đón gió vòng tay rộng
ôm gió vào lòng, ủ trong tim

có lẽ trăng vàng mượn áo em
nên trăng trải rộng ánh lụa vàng
giăng tay ôm hết trăng muôn thuở
ấp ủ riêng anh giấc mộng lành

có lẽ kiếp này anh yêu em
nên anh mê mẩn giọt nắng hồng
mê mây, mê gió, trăng, sao sáng
mê cả hương nồng của quỳnh lan

 

có cả đại dương trong tình của em

có giọt lệ nào trong trái tim anh
có nụ tình nào trong ngưỡng hồn em
có xót xa nào giữa đời mưa nắng
có nụ hoa nào vừa nở trong tim?!?

có tim của ai đang khóc cho ai
có tim của tôi cúi xin tình người
có những con đường tôi qua rất vắng
có tình em nở nụ hồng sáng nay

có nụ hôn mềm lau khô giòng lệ
có tình yêu nồng thoa dịu thương đau
có thương có nhớ đời còn mong đợi
có vạn ước mơ ươm mộng dài lâu

có mộng dài lâu đời còn nỗi sống
có mộng trăm năm giữa chốn lưu vong
có bao buồn vui mọc mầm hạnh phúc
có em và tôi cùng tát biển Đông

có em giữa đời cho nụ tình nở
có em nên đời có một con tim
có tôi nhỏ bé trong tình em lớn
có cả đại dương trong tình của em

khê kinh kha

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2024