thơ Steven N.
BUỔI THU VÀNG
Buổi thu vàng mộng tràn lên thương nhớ
Đất trời biêng biếc đẹp như mơ
Chân đạp lá hồn xao xuyến ngẩn ngơ
Em ở đâu ta vẫn chờ vẫn đợi
Cánh chim nào biền biệt xa xăm
Bay qua hư không sao ta nhìn thấy vết
Hằn in từ thuở ấy
Tim ta hồng và trời trắng màu mây
Thương nhớ người tình vẫn đong đầy
Lá rụng xuống hồn dâng lên chất ngất
Người hay chăng tình chẳng mất bao giờ.
Buổi thu vàng trời đất nên thơ
Người ở đâu riêng lòng ta vẫn nhớ!
Vùng phương ngoại chân trời xa diệu vợi
Tình quê xưa âm ỉ cháy trong hồn
Kỷ niệm nào vụng dại ngọt môi hôn
Giờ chẳng biết tìm đâu hương vị cũ
Ta lãng đãng cả một đời du thủ
Mùa vàng lên ấp ủ chuyện vô cùng
Đời nhọc nhằn nâng niu mộng phù dung
Đời ta vô dụng, ta thật là vô dụng!
Lá vàng rơi hồn chơi vơi khôn tả
Hạnh phúc này một khoảnh khắc bao la
Nhặt lá vàng thơ thẩn một mình ta
Trời đất vọng lời thu ca trong gió
Georgia, 1123
EM, LỆ THẦN
Yêu hay ghét tôi chẳng quan tâm
Được mất gì cũng vậy!
Chỉ cần em ngoan ngoãn trong vòng tay
Rúc vào lòng tôi
Hãy rên rỉ khi sung sướng dâng trào
Hãy khóc, tôi nuốt dòng lệ chảy
Oằn oại tận hưởng tình ái
Cong mình lên đón nhận nụ hôn dài
Em có căm thù oán hận
Cứ nhìn tôi với ánh mắt van lơn
Nhưng đừng quên tận hưởng
Tôi sẽ chìu em nhưng không để em trốn thoát
Đêm chiếu giường
Ngày trói buộc thân tâm
Thâm nhập sâu quấn quýt
Mùi hương ngây ngất
Hiện tiền
Khoảnh khắc thần tiên
Cực lạc vô biên
Tôi lênh đênh
Nhìn vào mắt
Không lời
Mà sao cả đất trời gom lại cũng không hơn
Tôi trọn quyền sở hữu
Không hẹn hò huyễn hoặc mai kia
Em, lệ thần trong đêm nay
Steven N
Ất Lăng thành, 0924 |