thơ Tịnh Bình
TRĂNG THU QUÊ NHÀ
Quê nhà rụng ánh trăng thu
Vẳng nghe tiếng dế khúc ru đêm về
Vạc sành khản giọng lời quê
Chạnh thương hương bưởi bùa mê vào lòng
Phương trời lưu lạc long đong
Tìm đâu cánh bướm lượn vòng ngày thơ
Đồng xưa lọn khói xa mờ
Tiếng chim thôi hót... buồn vơ vẩn buồn...
Rèm mây nấp bóng trăng suông
Gió lùa hương thị in tuồng chiêm bao
Nàng tiên ông Bụt ca dao
Giấc mơ cô Tấm khát khao vọng tìm
Ngỡ gì con cá lìm kim
Quẫy đuôi đớp vội trăng chìm đáy ao
Phương xa có kẻ lòng đau
Ngẩn ngơ hoài vọng riêng màu trăng quê...
TẮT MỘT BAN MAI
Đám mây thả lời trong veo
Trong khu vườn ban mai thừa thãi tiếng chim
Những bông hoa bung nở tự bao giờ
Khoảng lặng bình yên của riêng một ai đó
Trông có vẻ hoàn hảo
Khước từ lao xao bàn chân người
Nơi đây chỉ có âm điệu của gió
Tiếng côn trùng kiêu hãnh trên ngai vàng làm bằng xác lá mục
Bầy kiến nhỏ hoan hỉ ca vang
Đừng nói gì nhé em
Hãy thinh lặng và mặc tình ngắm những đóa hoa sương đang khép nở
Trước khi muôn vàn tia nắng trời ùa về bẳn gắt
Và giơ tay tắt vội một ban mai...
GỬI BẦY CHIM DƯỚI MÁI HIÊN
Nhặt nắng sớm mai làm duyên lá nõn
Khu vườn lấp lánh ánh sáng màu ngọc bích
Khảm vào muôn vàn tiếng chim
Vài quả chín rơi vương vãi
Bức tranh không rõ vui buồn
Họa nét ngày bằng ký tự trinh nguyên
Vệt nắng đầu tiên len vào bảng màu pha vẽ
Tiếng chuông âm vang mùa ban sơ
Dưới mái hiên
Bầy chim treo lời cầu nguyện
Lặp đi lặp lại đến phát ngấy những chu kỳ quen thuộc
Những đứa trẻ tuần tự sinh ra
Lớn lên và già đi
Khu vườn màu lam cũ kỹ
Đám cây non ngày nào cũng già nua
Lũ chim con chợt biết mình có thể bay
Một ngày nào đó chiếc tổ sẽ trở nên quá nhỏ bé với chúng
Dưới mái hiên trơ vụn rơm khô
Thèm một sớm mai
Bức tranh huyên náo vệt màu loang lổ
Nhưng những đứa trẻ nghịch ngợm
Đã rủ bầy chim đi mất rồi...
TỊNH BÌNH |