SỐ 105 - XUÂN ẤT TỴ - THÁNG 1 NĂM 2025

 

thơ Bạch Diệp

VỀ VỚI NON CAO

Tôi theo ngọn gió đi qua đồng cỏ xạ hương
đi qua những túp lều cùng đám thợ rừng
trên con đường cũ xưa
quanh co giữa những lối đi vàng rực cây và nắng

Non cao xanh xanh
làng nương sườn đồi cong cong
hoa diếp dại nở tràn
tôi thuộc lời hát ru của mẹ
như câu chuyện với máy xúc máy cày
lật từng lớp đất sỏi nâu trong mây
không nơi đâu mây nhiều như thế
đôi khi tôi thấy những đôi mắt mở to màu khói...

Đôi mắt em có viền mi giống mẹ
bàn chân em bè ngón cái
những bàn chân của núi
bấm vào đất nghe tiếng đại ngàn thầm thĩ
vọng âm màu xanh lục thuần khiết
ôi những đứa con của non cao

Chúng ta chạy qua trảng cỏ mùa săn
thắp ngọn nến đêm gọi người về
những nắm xôi gói trong lá chuối
những giàn treo xông bốn mùa nhuộm khói
chúng ta trên đường về nhà

Về với mẹ ta trong khu vườn thơm cỏ xạ hương
đêm viết những bài kinh bình yên dưới sao trời
buổi sáng bắt đầu với dàn đồng ca lũ trẻ
cổng làng mở phía chân trời

 

CHỢ LÀNG

Là chiếc đãy con con
Giữa những ngọn đồi
Mẹ gánh tôi lên ba
Áo đầm hoa tay níu chạc gióng
Tôi cười như chiếc bánh nổ
Mắt mẹ thơm thơm cay cay

Tôi gánh tuổi 13 chạy dọc đường ray
Ly nước chè thơm chiếc khăn hoa buộc tóc
Chiều ba mươi Tết
Mưa từ núi mưa về
Gió đẩy tôi triền đê dốc ngược

Áo người may màu hoa cúc xanh
Trăng từ đồng xa sáng đến đồng gần
Phiên chợ cuối năm mưa bịn rịn
Tôi đi
Tàu qua ga buồn tênh

Chợ làng mây thêu lên mái tranh
Đêm phố tôi mơ trận mưa vàng trái chín
Mặt đất mở ra những mùa hạt giống
Tôi mua những cánh đồng rộ hoa

Những mặt trời đỏ au trong ổ trứng gà
Khất thực mùi khói hương đêm trừ tịch
Một nồi nước lá thơm mùi cổ tích
Tôi nằm im…
Nghe tiếng làng đâu đây…

 

ĐÊM HUẾ

Em không muốn cài cửa sổ
Thể nào đêm cũng ngang qua
Mở lối đi cỏ ướt thượng thành
Đêm mùi trầm
Và tiếng đập cánh bầy chim núi Ngự

Chúng ta đã lại nơi này
Ngực gầy khăn sương
Những rường cột trăm năm tiếng thời gian
Gió qua tử cấm thành chừng da diết
Rưng rưng vai trần lá mục
Trăng thêu lạnh buồn vạt áo Tần phi

Câu chuyện chúng ta
Phố ghi dấu
Dưới mắt sao
Dưới những tán cây đêm rù rì mùi trái chín
Một đầy hơn hay một vơi hơn
Húng quế ngò gai vẫn trở mình nhẫn nại
Xanh lên những khu vườn...

Chúng mình còn nhau không
Một cánh chim
Bay không qua hết vườn Hoàng Mai
Đập cánh bên tê bình phong phủ đệ
Anh nói đi một vòng hoàng hôn với Huế
Góc nào cũng nghe tiếng dạ
Phía nào cũng thấy màu áo sương lam
Anh như nghe thấu giọng cười của em
Cũng đành.

Ôi Huế!
Mong manh cánh sen hồ Tịnh
Em không cài cửa sổ
Hương mộc thềm rêu
Mắt Hương Giang nửa khuya chưa khép

 

PHỐ MÙA LOA KÈN

Phố chập chùng mái
Phố trắng buốt loa kèn
Ai thêu thêm vạt đỏ bên sông
Ai treo lên mây trắng mênh mông
Người đâu người đâu người ở đâu
Nhiều màu thế để làm gì...

Ngày ngơ ngác nụ cười đứa trẻ
Anh mơ thấy em không
Còn nhớ cách rụt rè khi em lấy giọng thì thầm vào tai anh
Hơi thở run run lọn tóc

Em chưa bao giờ quên
Những hoàng hôn như rượu
Bản Belle chúng ta nghe khi chạy ra bến tàu
Không kịp nói gì dưới bầu trời mịt mù cơn dông

Anh biết mà
Những nốt khàn giọng hát Garou
Làm em ứa nước mắt
Đôi khi mầu đỏ rực đến làm em cay mắt
Thiếp đi một giờ chạy thêm một giờ bơi thêm một vòng

Nín lặng
Phố như con tàu mắc cạn

Sao gầy thế hư hao thế cô đơn đến thế
Những con sóng những bậc thang sẽ đưa chúng ta đến một nơi nào đó
Và nhận lấy bất kể điều gì đó
Cho em biết mình có thể
Bay

Đừng nói với em
Những bông loa kèn duỗi cánh ngọt ngào bên ô cửa ngày mưa
Là sự mắc kẹt.

Bạch Diệp

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2025