SỐ 105 - XUÂN ẤT TỴ - THÁNG 1 NĂM 2025

 

Thơ Đặng Q. Tiến

THÁNG 12 NGÀY THỨ TƯ

Quá khứ nặng như núi đá
Thái Sơn hay Hoa Quả Sơn?
Trường Sơn hay Hoàng Liên trùng điệp điệp trùng?
Vinh quang chiến thắng
Thất bại nhục nhằn
Ngẩng cao đầu kiêu hãnh
Cúi đầu tủi hổ âm thầm...
Quên sao được một phần kí ức
Gỡ sao được đá tảng vạn vạn cân
Quá khứ lặn sâu vào lục phủ ngũ tạng
Quá khứ lặn sâu vào ngôn từ trầm tích nung nấu ngún khói
Quá khứ vỡ òa bừng bừng lửa cháy
Quá khứ buốt lạnh khói hương rầm rì thảng thốt
Quá khứ chìm sâu âm u đáy nước những mảnh vỡ chẳng bao giờ hóa thạch
Quá khứ chìm sâu thăm thẳm hun hút bóng đêm thời gian nhói đau khi trái gió trở giời
Khi vô tình ngôn từ hòn đất ném đi
Khi đớn đau ngôn từ hòn chì ném lại
Khi cố ý ngôn từ đọi máu
Khi mỉa mai ngôn từ sắc lẻm tựa dao
Khi bông đùa ngôn từ nhẹ như cánh bướm nơi đây chấp chới nơi kia bão giông gào rú hãi hùng
Khi hát, khi chụp ảnh, khi ghi hình, khi chếc in, khi xài phụ kiện...vui chơi hồn nhiên như cô tiên và đùng đùng nổi giận khinh khi miệt thị rủa nguyền...
Ô! Quá khứ!
Ô! Quá khứ!
Không hề là quá khứ
Không hề bị/được lãng quên
Quá khứ trao gửi quá khứ di truyền
Gánh nặng thêm chất chồng
Thái Sơn
Hoa Quả Sơn
Trường Sơn
Hoàng Liên Sơn
Hoành Sơn nhất đái
Ngũ Hành Sơn trập trùng mây khói
Thăm thẳm biển đêm những cuộc li hương
Quá khứ vượt vạn trùng khơi vượt bão giông tìm bến đậu
Quá khứ lang thang bốn phương tám hướng theo đám mây điện toán
Thập niên không du du
Tam thập niên không du du
Ngũ thập niên bất tri thiên mệnh
Lục thập niên hãy còn nghịch nhĩ
"Thanh - từ - lệ - cú" tưởng chừng đã khai tử
Ô! Vẫn còn nguyên!

 

THÁNG 12 NGÀY THỨ NHẤT

1.

SỢ NGƯỜI
Tự nhiên thấy mình mang bệnh như cậu bé con nhà Nhuận Thổ trong truyện của Lỗ Tấn...
++++

Sợ Giời, tất nhiên rất sợ
Nhưng tin Giời rất công bằng
Sợ Đất, tất nhiên rất sợ
Nhưng tin Đất luôn bao dung

Sợ Phật, tất nhiên là sợ
Nhưng Phật Hỉ Xả Từ Bi
Sợ Chúa, tất nhiên là sợ
Nhưng Chúa Yêu thương vô bờ!

Thánh Thần Ma Quỷ. Rất sợ
Nhưng mình thì sống thiện lành
Có thờ có thiêng... Nghe nói
Thôi thì hương khói quanh năm

Còn người... Còn người ... Sợ lắm
Nào là mua mật bán gừng
Nào là tâm xà  khẩu Phật
Nào là dựng đứng nói không

Sợ nhất những người bẻo lẻo
Cứ y như là bạn thân
Bất ngờ. Bất ngờ. Quay lưng
Bất ngờ bất ngờ dao đâm...

Sợ quá những người diễn kịch
Mặt nạ đeo khéo vô cùng
Nói toàn nhân văn nhân nghĩa
Nhưng làm thì ác quá chừng

Sợ nhất những người...nhiều chữ
Hay cũng gọi là văn nhân
Mượn chuyện văn chương rửa hận
Sợ thay! Lấy oán trả ân!

Sợ người. Sợ người. Thật sợ
Có ai sợ giống tôi không!?

2.

HỎI VÀO TRỜI XANH

Có một câu được trích dẫn rất nhiều
NẾU ANH BẮN VÀO QUÁ KHỨ BẰNG SÚNG LỤC
THÌ TƯƠNG LAI SẼ BẮN VÀO ANH
BẰNG ĐẠI BÁC.
Tôi cũng đã từng tin đó là Chân lí
Tôi cũng đã từng tin đó là những chữ Vàng đáng được khắc trên Hoa cương, Cẩm thạch
Nhiều người như tôi cũng đã từng tin, chắc thế
Cũng có thể hôm nay vẫn rất nhiều người tin
Và cả ngày mai, ngày mai nữa người ta vẫn tin...
Có thật đó là Chân lí?
Có thật đó là thước ngọc khuôn vàng?
Có thật là bất di bất dịch?
Thì ai mà chẳng có quá khứ
Dân tộc nào mà chẳng có quá khứ
Có thật không toàn vàng son?
Có thật không toàn vinh quang chiến thắng?
Có thật không toàn rạng ngời ánh sáng?
Có thật không toàn những anh hùng?
Mở trang sử cũ giấy trắng mực đen
Mở thêm những trang dã sử lưu truyền nơi dân chúng
Quá khứ hiện ra...
Nhai thịt người ngọt như miếng cam
Tàn hại nhau dù cùng xương cùng thịt
Chia năm xẻ bảy tan tành đất nước
Chinh chiến miên man xương trắng phơi đầy
Mở lại trang sử cũ
Lở đất long trời
Đấu tố
Ruộng đồng xác xơ mặt người vàng võ
Miếng ăn được nâng lên bằng trời
Mở trang sử cũ
Ma ở lẫn với người
Ma hiền lành còn người thì tàn ác
Mở lại trang sử cũ
Cả ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Tiếng nói một đàng chữ viết một nẻo
Rập theo bắc phương chẳng sót một điều gì
Người có học thuộc lòng Bắc sử
Thành thạo Văn ngôn veo véo Đường thi
Mở lại trang sử cũ
Tàu thế nào thì ta thế ấy
Như con ngựa mù quen lối bước đi
Họ mao ít ta mao nhiều, hủ nho hơn cả quê hương Khổng tử
Mở trang sử cũ
Mốc meo
Xức nước hoa để làm gì
Mạ vàng để làm gì
Huyền thoại hóa để làm gì
Lo tương lai đại bác bắn vào
Rút cục là vì hèn nhát
Sợ sự thật như cú sợ mặt trời...
Những dòng này tôi viết cho tôi
Hỏi vào trời xanh không mong lời đáp.

3.

THÊM MỘT TƯỢNG ĐÀI BỊ HẠ BỆ

Nhanh như không thể nhanh hơn
Vì đã quá trễ bước đi lịch sử!
Ai bảo diễn biến khó lường?
Tượng đài đổ kềnh
Tượng đài được bức tử
Tượng đài hân hoan té đổ
Tượng đài vui sướng tan tành
Sắt?
Thép?
Đá?
Đồng?
Xi moang?
Đặc?
Rỗng?
Điện chiếu sáng choang choang đèn?
Chống sét từ trời cao?
Kết cục té nhào bởi dây tròng buộc cổ...
Bài ca tượng đài bỗng tắc cổ
Bài ca tượng đài phút mốt tan tành
Bùng nổ sức người lò xo nén chặt mấy mươi năm
Tan tành tượng đài
Lộn nhào tượng đài
Giật đổ
Reo vui reo vui reo vui... 

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2025