thơ khaly chàm
tháng tư ký ức hiện về
vết thương lành lặn trổ màu sạm đen
tháng tư, nó vẫn nhớ khi nỗi đau muốn hiển lộ đòi nhói sáng
hiện hữu để làm chứng vụ việc khi những con mắt thất thần
nhìn nhau không ai nói cụm từ quy hàng được thoát ra từ lỗ miệng
tất cả lầm lì như những cục đá sần sùi úp mặt vào đất
có thể, đang lắng nghe âm dư chấn của quả địa cầu rung chuyển
ký ức có tái tạo được hai chiều của sự thật không
hay gọi là kỷ niệm chiến công để phô diễn những trò đùa phỏng dái
hiện thực, luôn nồng mùi hố xí hăng hắc trong hốc mũi người đời
với quá khứ, một thuở luôn căng mắt chờ tiếng gọi tên mình
vinh dự và hạnh phúc khi phải nhận sự tẩy não và lột xác
chỉ dấu trên trán “ingredient foolish” những tên đồ tể sau tháng tư múa dao rất ư là nghệ thuật
tháng tư, ngợm người phổng phao như con vật nuôi
tập tành tạo dáng làm tư bản đỏ nhãn hiệu được cầu chứng
chúng ta biết có phải cười khan hay bật khóc?
lâu lắm rồi ta mong có một ngày tìm đến nghĩa trang quân đội
thăm từng ngôi mộ của những chiến hữu nằm yên nghĩ nơi đây
tự nói với mình: chắc gì là nơi an nghĩ cuối cùng…
hôm nay, với tháng tư ta tin rằng hồn thiêng các bạn đã về với cõi vĩnh hằng
tự do, hạnh phúc, bình an chính là chân lý cũng nên cần xét lại
tháng tư hiện trong đồng tử
tưởng như tiếng đập cánh từ trực giác
thời khắc liên kết cùng vòng đêm mang mùa xuân ra đi
những ngón tay đang cắn nát dự cảm màu nhiệt đới mưu toan xám lạnh
tôi trong gương nghiến răng như loài thú hoang
phà ra hằng số nốt lặng đen hiện thể sự giam cầm ý thức
định nghĩa mùi buồn tinh khiết cho một lối thoát
em kí họa giọng nói rỗng lạnh đi ra ngoài khung cửa
có thể cây chưa thay lá khép lại lời hứa lấp lánh trước mùa xanh
bầy kiến tha lớp vỏ thời gian mãi vọng âm tần số bí ẩn
ấu trùng mọc cánh âm tính vỗ về nguồn cội bị mất gốc
làm sao để định hình nỗi ám ảnh về bão khoác áo choàng đen
khi cái miệng thường nhai lại mớ lý thuyết về cuộc thảm sát đầy nghi vấn
người hay ngợm rủ rê tôi xuống phố cầm theo ký ức trầm tiếng hú
lao nhao lố nhố cố bám víu vào hơi thở hình mũi tên
có phải đã thừa nhận cuộc diễu hành xóa sạch mùi địa ngục (?)
những linh hồn nhút nhát rời khỏi nghĩa trang
lời cầu nguyện tháng tư trần truồng ngồi yên vĩnh niệm
những bóng ma thèm khóc trong não tôi
thành phố từng ngày rú lên âm thanh như tiếng mèo động dục
thành phố & tôi hôm nay
có thể từ đất nghe được tiếng vang ánh sáng
từng ngày mặt trời không cần phải khởi đầu cho sự tái sinh
những chiếc lá trên vòm cao nào biết chi về số phận
thỉnh thoảng có vài dòng nước cuộn chảy trong thành phố rồi biến mất
những nỗi lo toan bám níu vào niềm tin cứ mãi sinh sôi
giác quan thơm nồng nàn lan tỏa vào thơ
bàn tay em mềm mại hồng lên giai điệu hạnh phúc
tôi ngưỡng vọng nụ cười vẫn mãi thanh tân
sắc màu vỗ cánh không rơi thanh âm giữa im lặng tinh khôi
những đóa hồng khát khao hóa thành ngọn lửa vĩnh cữu
người luôn hối hả cùng ban mai nhưng bình tâm cho từng hơi thở
ẩn ngôn mùa xanh trong tĩnh vật sẽ nở ra tiếng hát ru ngày
tôi không thể biết được khoảng rỗng nào của thời gian
nhìn thấy đám mây lạnh xuống thấp linh cảm sẽ trở thành hiện thực
chúng ta vẫn trú ngụ nơi đây
không hề ngạc nhiên khi nghe lời thì thầm của những hàng cây chờ nắng
ttcuchi2025
khaly chàm |