thơ Võ Thị Như Mai
BỞI YÊU NGƯỜI
Mặt trăng chẳng thể chiếu hàng đêm
Nên ánh sáng anh rọi vào lòng phố
Em không còn vô tư cô mèo nhỏ
Ngắm người qua lim dim mắt hững hờ
Em vụng dại ngàn lần anh có biết
Bởi yêu người nên bóng tối ngẩn ngơ
Em vụng dại đánh mất cõi tình chờ
Nghe thinh lặng tiễn con thuyền rời xa
Anh rời xa em hay rời xa phố
Mà ngọn đèn đường rưng rức chiêm bao
Anh ra đi cuộc hành trình bắt đầu
Em ở lại đếm từng đêm thương nhớ
Chưa đủ hiểu anh để hái vì sao vỡ
Chưa đủ giận hờn để khóc như mưa
Không có em, anh đừng quá vô tình
Nhớ giữ ấm trên đồi cơn gió thổi
Người yêu của em ơi cho dù em nông nổi
Cho dù em chẳng nói ngọt bao giờ
Anh ra đi tìm kiếm những giấc mơ
Rồi cũng quay về phủ phục dưới hiên mùa
TỈNH TÁO
Gió tỉnh táo nhấp ngụm trà hoa cúc
Tử đinh hương ô cửa sổ lặng buồn
Thời gian đếm nhọc nhằn xoay chiếc cốc
Mỗi ngày là thiên niên kỷ riêng mang
Ánh sáng ban mai kết thúc đêm trường
Hoàng hôn bắt đầu bằng men nghịch lý
Niềm vui chảy sau từng lời thủ thỉ
Bởi cách xa đo nhung nhớ tình gầy
Mây tỉnh táo lướt hoài trên sóng bạc
Hơi thở mùa phả sau gáy hàng cây
Vòng ôm núi ngân vang từng nốt nhạc
Khắc khoải chia xa để hẹn sum vầy
Em tỉnh táo giữa nhớ quên lặng lẽ
Giữa chân như tính khởi nhị nguyên hồng
Mà sao vậy, suốt đời em không thể
Tỉnh táo một lần trong đáy mắt anh
HOA CÚC
Mùa thu không nhớ anh bận trải hương hoa cúc
Mùa thu không nhớ em bởi con tim uẩn khúc
Lau dòng nước mắt buồn ta hướng về chân như
Bởi nhân gian chẳng thể hát thay lời tạ từ
Khi sóng lòng dâng đầy cùng em thắp bình minh
Khi đêm dung dưỡng ngày anh đi tìm chân lý
Anh nâng niu tri kỷ hát thay lời yêu thương
Anh về với con đường cùng em xoay hướng gió
Em ơi trăng sáng tỏ kén tằm lúa tháng năm
Đuôi mắt em vẫn rằm hoa cúc vàng nhung nhớ
Chúng mình nên duyên nợ tách trà xanh mỗi ngày
Thành câu chuyện trao tay phơi hành lang ký ức
Hôm qua nhìn lá rụng vàng thẫm một góc trường
Anh gom hết tơ vương trao về em thế giới
Hoa cúc bên anh đợi cùng em viết chuyện tình
Hoa cúc bên em đợi tựa vai ngắm bình minh
NHỮNG MÙA HOA CÚC NỞ
Anh biết không những mùa hoa cúc nở
Bên hiên đời ôm ấp kỷ niệm xưa
Một thời bên nhau chuyện trò sách vở
Chưa ngỏ lời yêu chỉ ánh mắt rất vừa
Vừa đủ đắm say để nửa đời nhớ mãi
Vừa đủ thẹn thùng để hát vu vơ
Vừa đủ chạnh lòng để khóc như mưa
Vừa đủ mông lung để quên ngày về
Anh ra đi hoa cúc vàng vẫn nở
Em hái về thơm ngát mùa thu say
Anh ra đi đại dương xanh vẫn thở
Và ánh trăng soi bước chân đêm gầy
Ôi làm sao em quên em quên mùa hoa cúc
Làm sao níu thời gian quay về kỷ niệm xưa
Làm sao một lần cùng anh đi dưới mưa
Dẫu lặng thinh vẫn ấm áp tình vừa
V.T.N.M. |