“CÁI RỔ CUA”

Bút ký
Điệp Mỹ Linh
Thời gian gần đây tôi không muốn viết nữa, chỉ muốn được “yên thân già”! Lý do tôi không muốn viết nữa không phải vì tuổi tác, cũng không phải vì dư luận viên cộng sản Việt Nam (csVN) “cự” Điệp Mỹ Linh mà chỉ vì “cái rổ cua”!
Danh từ “cái rổ cua” do Ba tôi – cụ Điệp Linh Nguyễn Văn Ngữ – dùng vào thập niên 90 của thế kỷ XX sau khi Ba tôi sang Hoa Kỳ, xin được việc làm tại cơ quan ICC, chuyên phụ trách phần đọc/chọn bài cho Nguyệt San Dân Ta, Houston. Ba tôi bảo tôi: “Con cẩn thận! Ba thấy tình trạng sinh hoạt văn hóa/báo chí Việt Nam tại Hoa Kỳ giống ‘cái rổ cua’; con cua này ‘lồm cồm’ bò lên thì mấy con cua khác tìm mọi cách ‘lôi’ xuống!”
Từ khoảng 1978-1990, dù muốn dù không, hầu hết báo chí tại California/Houston và vài thành phố lớn tại Hoa Kỳ cũng đều bị liên lụy vào những cuộc tranh luận rất phức tạp/ồn ào nhưng vô bổ; chỉ có bán nguyệt san Ngày Nay tại Houston, do giáo sư Nguyễn Ngọc Linh – nguyên Tổng Giám Đốc Thông Tin thuộc chính phủ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) – làm Chủ Nhiệm; kỹ sư Trương Trọng Trác làm Tổng Thư Ký; và cộng tác viên Điệp Mỹ Linh là không “dính dấp” gì đến bất cứ cuộc tranh chấp nào cả.
Quý độc giả cũng như bạn hữu của tôi đều biết rằng Ba tôi dạy tôi cầm bút chỉ vì tôi không chơi Accordéon được – do Bố của các con tôi không thích – chứ tôi không viết với mục đích để trở thành nhà văn. Chưa bao giờ tôi tự xưng là nhà văn; cũng chưa ai thấy tôi viết hai chữ “nhà văn” trước bút hiệu Điệp Mỹ Linh.
Năm 1986, tác phẩm đầu tiên – Một Đoạn Đường – của Điệp Mỹ Linh được hoàn tất, tôi tổ chức ra mắt sách tại Hyatt Regency Downtown Houston, chỉ mời một số bạn hữu thân tình. Chính trong buổi ra mắt này, nhiều vị đã khuyến khích tôi, khi nào hoàn tất tác phẩm kế tiếp, nên tổ chức “lớn” hơn để nhiều người được chung vui.
Thế là năm 1987 – thời điểm đó người Việt tại Houston không nhiều như hiện nay – tôi tổ chức ra mắt tập truyện Bước Chân Non, tại Hyatt Regency Houston West, góc đường Hwy6 và I-10 West.
Sau khi thiệp mời ra mắt tác phẩm Bước Chân Non được gửi đi thì – cùng ngày/giờ với buổi ra mắt Bước Chân Non của Điệp Mỹ Linh – nha sĩ này tổ chức họp bạn; báo kia tổ chức kỷ niệm ngày vượt biển; vợ bác sĩ nọ tổ chức sinh nhật; báo khác tổ chức liên hoan v.v...
Không ngờ, trong đêm ra mắt tập truyện Bước Chân Non, bên ngoài trời mưa lất phất; bên trong, quan khách và thân hữu – từng cặp – sắp hàng dài thật dài để ký tên vào cuốn lưu niệm trước khi bước vào hội trường chính của Hyatt Regency.
Tuy buổi ra mắt tác phẩm Bước Chân Non thành công “ngoài sức tưởng tượng” của tôi, tôi cũng “ngán” quá; vì nhận ra lòng đố kỵ của người đời! Từ đó tôi quyết định không bao giờ tổ chức ra mắt sách nữa.
Khi cuốn tài liệu Hải Quân VNCH Ra Khơi, 1975 được hoàn tất, tôi mời một số bạn hữu đến nhà dùng cơm và tặng mỗi vị một cuốn. Trong khi quý vị sĩ quan Hải Quân cao cấp chúc mừng và bảo: “Cảm ơn Điệp Mỹ Linh đã ghi lại những điều trung thực của Hải Quân. Điệp Mỹ Linh như cô em gái thân thương của gia đình Hải Quân” thì vài người bạn cho tôi biết: Một nhóm nhỏ thuộc các khóa sau khóa 20 sĩ quan Hải Quân Nha Trang bảo rằng: “Điệp Mỹ Linh đem Hải Quân ra làm ‘sân chơi’”!
Như thế tưởng chưa đủ, vợ của một vị Chủ Bút emailed đến tôi, yêu cầu tôi đừng gửi bài đến cho tờ báo của chồng bà ấy nữa! Một ông tiến sĩ ra mắt sách, nhờ Điệp Mỹ Linh giới thiệu tác phẩm của ông ấy. Hôm ra mắt sách, vợ của ông tiến sĩ làm MC. Bà MC giới thiệu từng quan khách, nhưng bà MC không hề giới thiệu Điệp Mỹ Linh – nhân vật duy nhất sẽ giới thiệu tác phẩm của chồng bà MC vào bữa hôm đó. Nhưng Điệp Mỹ Linh vẫn bình thản, giữ lời hứa, ở lại để giới thiệu tác phẩm của chồng bà MC.
Viết đến đây tôi chợt nhớ câu châm ngôn “Tiên trách kỷ hậu trách nhân”. Thế là tôi tự hỏi, nếu tư cách của tôi có vẻ trịch thượng/kênh kiệu/“khó ưa” khiến nhiều người không có cảm tình với Điệp Mỹ Linh thì làm thế nào tôi được “mấy ông lính” Hải Quân thương mến, gọi tôi là “chị Hai”? Nhiều vị trong gia đình Gia Long/Trưng Vương, mỗi khi gặp tôi đều bảo: “Điệp Mỹ Linh lúc nào cũng ‘nhũn’ như con chi chi”. Thật tình, chưa bao giờ tôi biết hình dáng con chi chi như thế nào cả! Ngòi bút của tôi chỉ viết về lòng biết ơn của tôi đối với Người Lính VNCH và sự tàn ác của người csVN chứ chưa hề chỉ trích một cá nhân nào – ngoài ông Hồ Chí Minh.
Không ngờ, sau khi bài “Ông Hồ Chí Minh yêu cái gì?” được phổ biến, Điệp Mỹ Linh bị “phe ta” “cự” như thế này: “Bà Điệp Mỹ Linh gọi ‘thằng Hồ Chó Minh’ bằng ông. Nghe được không?”.
Ô hay! Từ bé, chị em tôi được Cha Mẹ chúng tôi dạy rằng: Bất cứ cá nhân nào, chị em tôi cũng phải gọi bằng ông/bà/chú/bác/cô/dì/anh/chị/em; như: Ông hành khất/bác xích-lô/bà bán đậu hủ/em bé mồ côi/chị giúp việc, v.v... chứ không được gọi bất cứ ai bằng danh từ nào khác.
Và sau đây là link dư luận viên csVN “cự” Điệp Mỹ Linh:
https://ivanlevanlan.wordpress.com/2021/11/03/diep-my-linh-khong-duoc-phep-xuc-pham-dan-toc-viet-nam/
Sau khi nhận ra cả “phe ta” lẫn “phe địch” đều “cự” Điệp Mỹ Linh, tôi “nản” quá! Nhưng, nghĩ lại, Điệp Mỹ Linh chỉ như chiếc lá trôi theo dòng đời chứ Điệp Mỹ Linh đâu có chí lớn như 03 nhân vật lẫy lừng trong tập thể người Việt tỵ nạn đã dấn thân/hy sinh cả mạn sống – để mong làm chút gì cho Quê Hương – như: Cựu Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh, Cựu Đại Tá Võ Đại Tôn và Ông Trần Văn Bá, chủ Tịch Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam tại Paris, từ 1973-1980.
Thế mà, Nguyên Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh đã bị rơi vào “cái rổ cua” từ trước khi Ông bị thương rồi tự sát tại biên giới Lào Việt, đêm 27/08/1987, sau khi cuộc “Đông Tiến II” bị thất bại!
Cựu Đai Tá Võ Đại Tôn từ Úc Đại Lợi trở về Việt Nam với mục đích phục quốc. Ông Võ Đại Tôn cũng bị rơi vào “cái rổ cua” với danh hiệu Võ Đại “bịp” – trước khi Ông bị csVN bắt/nhốt tù 10 năm 01 tháng 17 ngày!
Theo tài liệu trên internet: “Ông Trần Văn Bá tổ chức đưa biệt kích cùng khối lượng lớn vũ khí và tiền giả vào Việt Nam với kế hoạch lật đổ chính quyền csVN. Ông bị bắt khi xâm nhập Việt Nam bằng đường biển, tại Cà Mau. Sau đó Ông Trần Văn Bá bị csVN xử bắn...” Thế mà Ông Trần Văn Bá cũng vẫn bị rơi vào “cái rỗ cua” với luận điệu: “Lãnh đạo và tổ chức còn ‘non choẹt’, không có kinh nghiệm tác chiến mà cũng ‘bày đặc’ xâm nhập để tạo tiếng vang!”
Vì cảm nhận được nỗi oan khuất của những vị đã thể hiện lòng yêu nước bằng hành động dũng cảm mà cũng vẫn bị rơi vào “cái rổ cua”, tôi hãi sợ, cố tránh những sinh hoạt trong cộng đồng người Việt.
Nhưng, gần đây, được tin Nha Trang/trường Võ Tánh/trường Nữ Trung Học tổ chức Hội Ngộ lần cuối – vì ai cũng già hềt rồi – tôi rất vui.
Mỗi khi nhắc đến trường Võ Tánh, kỷ niệm thân thương của tuổi học trò như bừng sống trong tôi. Không thể nào tôi không liên tưởng đến những người bạn đã gục ngã trong cuộc chiến vừa qua! Cũng không thể nào tôi quên được danh từ thân thương mà bạn hữu trường Võ Tánh đã đặt cho tôi.
Cuối thập niên 50 cho đến đầu thập niên 60, toàn trường Võ Tánh có nhiều nữ sinh tên Điệp. Nhưng tôi chỉ nhớ: Hồng Điệp, ở Xóm Cây Bàng; Hoàng Điệp, ở đường Hoàng Tử Cảnh; Thanh Điệp, ở đường Yersin chứ tôi không thể nhớ hết. Các cô Điệp khác được học sinh cùng trường gọi đúng tên và chữ lót; riêng Thanh Điệp thì được học sinh cùng thời gọi là Điệp Accord – vì Thanh Điệp chơi Accordéon.
Đó là lý do khi được tin Hội Ngộ Võ Tánh/Nữ Trung Học sắp được tổ chức tại Houston, tôi “xung phong” liền.
Không ngờ, Điệp Mỹ Linh bị ... “kỳ thị”! Thế là – để tìm phương thức tránh “cái rổ cua” – tôi vào Google tìm Accordéon Association với ý định sẽ gia nhập để chơi Accordéon với người khác chủng tộc để khỏi bị “kỳ thị”!
Viết đến đây, tôi thấy PC của tôi báo có tin mới. Mở bản tin, thấy tựa đề: “Charlie Kirk – co-founder of the conservative youth group Turning Point USA – Was Shot Dead by Suspect in Building 200 Yards Away, Officials Say...” tôi sửng người, ngồi bất động, lòng đầy phẩn uất!
Sau khi cố nén xúc động để đọc hết bản tin về Charlie Kirk, tôi buồn quá, vừa quẹt nước mắt vừa tự hỏi: “Phải chăng ‘cái rổ cua’ cũng đang hình thành trong xã hội Hoa Kỳ?!”
Điệp Mỹ Linh
Musicians Institute
Và
NIỀM ƯỚC VỌNG
Bút ký
Điệp Mỹ Linh

Nhìn quanh phòng, nếu không có ảnh của Randy William Rhoads – American heavy metal guitarist – treo trên tường, chắc chắn không ai có thể biết đây là căn phòng của một “tay” chơi nhạc rock có bản lĩnh. Khi dòng chữ “chơi nhạc rock có bản lĩnh” vừa thoáng qua trong trí, Ngọc tự hỏi không hiểu nàng có bị mặc cảm “con hát mẹ vỗ tay” khi nghĩ đến Khiêm – con trai út của nàng – như vậy hay không; nhưng quả thật, lúc nào Khiêm thực tập, Ngọc cũng cảm thấy chóa mắt khi nhìn vào những hàng/khoảng chi chít notes nhạc.
Là một người chơi Accordéon không chuyên nghiệp, không thể nào Ngọc đọc được “rừng” notes nhạc ấy theo kịp những ngón tay thoăng thoắt của Khiêm trên phím Guitar. Những lúc thực tập, mắt Liêm chớp nhanh, đôi mày nhíu lại, cổ thẳng đứng, đầu “gật” nhè nhẹ theo từng temps fort; vì Khiêm phải tập trung tư tưởng vào notes nhạc, phím đàn và âm thanh.
Hôm ghé đưa chi phiếu trả học phí của Khiêm cho Jack – giáo sư dạy nhạc riêng cho Khiêm – Ngọc được Jack cho biết:
- Hết tháng này, tôi sẽ không thể tiếp tục dạy Khiêm được nữa.
- Jack dời đi đâu hay là Khiêm làm điều gì phật ý Jack?
- Không. Khiêm rất giỏi và ngoan. Một thanh niên vừa theo học đại học lại vừa học thêm âm nhạc mà Khiêm học nhanh quá! Những hiểu biết của tôi về nhạc rock tôi đã dạy Khiêm hết rồi.
- Nếu anh không thể dạy Khiêm được nữa thì, tại thành phố này, anh biết ai dạy nhạc rock, làm ơn giới thiệu giùm.
- Những người dạy nhạc rock ở đây rất hiếm. Trình độ của họ cũng tương đương với trình độ của tôi thôi. Tôi nghĩ, với năng khiếu và dáng vóc của Khiêm, nếu có điều kiện, bà nên cho Khiêm học tại một trường dạy nhạc có tầm cỡ quốc tế thì Khiêm sẽ thành công rất nhanh trong địa hạc mà Khiêm yêu thích.
- Trường nào vậy, Jack?
- Trường này, tôi từng mơ ước được vào học, nhưng điều kiện tài chánh không cho phép. Đó là trường Musicians Institute (M.I.) bên Hollywood.
- Hol…ly…wood!
- Vâng, Hollywood! M.I. là một trường âm nhạc có tầm cỡ quốc tế, đã đào tạo không biết bao nhiêu Rock Stars cho nhiều quốc gia. Bà đã tin tưởng tôi, giao cho tôi trọng trách dạy nhạc rock cho Khiêm thì bà cũng nên tin tưởng tôi khi tôi có ý thuyết phục bà để Khiêm được thực hiện ước vọng của Khiêm.
Thời còn đi học, Ngọc từng ước mơ được trở thành nghệ sĩ trình diễn; nhưng Ba Má của Ngọc không cho. Ngọc buồn lắm! Nhưng khi tuổi đời càng tăng, Ngọc càng nhận thấy quyết định của Ba Má nàng ngày xưa là một quyết định sáng suốt. Vì vậy, Ngọc đáp:
- Nhưng Khiêm chưa học xong đại học. Tôi chỉ muốn Khiêm có bằng đại học trước; còn âm nhạc chỉ để giải trí thôi.
- Thưa bà, đại học ở Mỹ, tuổi nào cũng có thể theo học; nhưng trong địa hạt văn học nghệ thuật thì tuổi trẻ, sự đam mê và cơ hội thuận lợi mới tạo nên những nghệ sĩ tài danh.
- Chương trình học ở trường M.I. mấy năm, Jack biết không?
- Lúc tôi xin theo học thì chương trình là hai năm; nhưng bà nên liên lạc trực tiếp với họ để biết rõ hơn.
- Tôi phải nói chuyện nhiều với Khiêm và ông nhà tôi. Cảm ơn Jack.
Lúc nói chuyện với Khiêm, biết Khiêm có ý định đi sâu vào nhạc rock, Ngọc hơi buồn; vì thấy hình ảnh những Rock Stars thật tương phản với bản tính hiền lành, thiệt thà và ít nói của Khiêm. Khi Ngọc cho Khiêm biết ý nghĩ của nàng, không ngờ Khiêm trả lời, bằng tiếng Anh “ba rọi”.
- Măng “nay”! Măng “khon” nên “đanh gia” con “ngươi” “băng” “be woai”!
******
Cùng Khanh – Bố của Khiêm – đưa Khiêm đến ghi tên nhập học tại M.I., ngay trong lòng Hollywood, California, Ngọc bị chóa ngợp vì hệ thống tổ chức và phương pháp giảng dạy tại đây.
M.I. là một tòa nhà đồ sộ, nhiều tầng, có sân khấu và hý viện ngoài trời, chiếm cứ một diện tích rộng lớn tại số 6752 Hollywood Blvd., Los Angeles, CA. 90028.
Trên tường, ngay cửa lớn, thấy hàng chữ lớn: Home of GIT, BIT, PIT, Ngọc thầm hiểu đó là ba nhạc cụ chính trong một ban nhạc rock. GIT: Guitar Institute of Technology; BIT: Bass Institute of Technology; PIT: Percussion Institute of Technology.
Vị giám đốc trường M.I. vừa hướng dẫn Khanh, Ngọc và Khiêm đi xem từng phòng vừa giải thích. Trường gồm nhiều phòng: phòng thực tập, phòng thâu băng/videos, phòng hòa tấu, phòng thực tập trình diễn, phòng ăn, v.v…Mỗi vị giáo sư dạy tại trường này là một thiên tài sống trong địa hạc nhạc rock. Mỗi giáo sư dạy và chịu trách nhiệm cho một sinh viên, trong một phòng riêng, được trang bị videos và nhạc cụ cần thiết cho môn học của sinh viên đó. Trường mở cửa suốt 24 tiếng đồng hồ để sinh viên – tùy vào thời khóa biểu riêng – có thể đến thực tập bất cứ lúc nào. Trường M.I. còn đòi hỏi sinh viên phải có trình độ hiểu biết về nhạc lý cũng như xử dụng nhạc cụ ở mức độ thượng thừa trước khi được tuyển nhận vào M.I..
Nhớ lại những lớp nhạc lý, hòa âm và thực tập mà mình đã vượt qua khi theo học với Jack, Khiêm rất tự tin. Trong khi mặt Khiêm hớn hở, môi cứ mỉm cười và mắt ngời sáng vì niềm vui sắp toàn vẹn thì Ngọc lại thầm lo, không biết Khiêm có được nhận vào hay không. Mặc cảm chủng tộc gợn lên trong lòng sau khi Khanh và Ngọc xem qua danh sách sinh viên đã tốt nghiệp – từ ngày trường được thành lập cho đến nay – không thấy tên họ của một sinh viên Việt Nam nào cả!
Lúc ngồi tại phòng ngoài chờ Khiêm thi khảo hạch, thấy vài sinh viên người Á Đông, Ngọc đến hỏi thăm, mới biết họ đến từ Nhật, Hồng Kông, Phi Luật Tân, v.v…Nhiều người da trắng, tóc màu nhưng nói tiếng Anh rất nặng giọng; vì họ đến từ Pháp, Anh, Bỉ, Úc, Đức, Thụy Sĩ, v.v… Nghĩ đến cảnh Khiêm lạc lõng giữa những người không cùng chủng tộc, bất giác Ngọc thở dài, thương con vô cùng!
******
Đi làm về, vừa vào nhà, thấy điện thoại có dấu hiệu ai để lại lời nhắn, Ngọc nhấn nút. Giọng Khiêm có vẻ yếu ớt: “Ba Măng! Con bị tai nạn. Xe hư nặng, phải để trong shopping center chỗ ngã tư Paramount/Rosegrant.”
Sau khi gọi lại cho Khiêm và vợ chồng Châu – Chú của Khiêm, nơi Khiêm tạm trú để theo học tại M.I. – nhiều lần mà cũng không ai trả lời, Khanh tìm điện thoại của người bạn ở vùng Anaheim, nhờ đến nhà Châu xem tình trạng của Khiêm và đến địa điểm xe hư để xem xét tình trạng của chiếc xe.
Trong khi Khanh gọi điện thoại cho bạn, Ngọc đến trước bàn thờ Phật, quỳ xuống, nước mắt rưng rưng, nhìn lên tượng Phật Quan Thế Âm, khấn nguyện:
- Nam mô cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát! Nếu những rủi ro trong đời có xảy ra, xin Ngài cho con nhận lãnh những rủi ro đó; xin Ngài che chở/phù hộ cho các con của con!
Điện thoại nhờ bạn xong, Khanh đến thắp nhang, lạy rồi cũng quỳ cạnh Ngọc. Một chốc sau, Khanh vỗ vai Ngọc, thì thầm:
- Khiêm không sao đâu, em đừng quýnh!
- Nếu Khiêm không bị gì, tại sao nó không trả lời điện thoại hoặc gọi lại cho mình?
- Thì con nó sợ, nó không dám gọi.
- Nhưng em gọi lại hoài cũng không gặp ai là sao? Có phải nó ở nhà thương mà chú thiếm Châu và nó muốn giấu mình hay không?
Khanh cũng hơi lo sau khi Ngọc đưa ra giả thuyết đó. Vừa khi ấy điện thoại reng. Ngọc chạy xuống nhà bếp. Khanh chạy theo, chụp điện thoại “allo” trong khi Ngọc nhấn speaker. Giọng người bạn nghe rất rõ:
- Tao đến địa chỉ của em mày, không ai ở nhà. Đến xem chiếc xe, tao thấy đầu chiếc xe nát bét!
Ngọc gần như hoảng loạn:
- Em phải qua đó ngay.
Vội gác điện thoại, vừa bước đến computer Khanh vừa bảo:
- Từ từ để anh vào Google, lấy số điện thoại, gọi các hãng máy bay.
- Chuyến càng sớm càng tốt, nha, anh!
Trong khi Khanh lo việc vé máy bay, Ngọc xếp quần áo cho vào va- ly. Một lúc lâu, Khanh bảo:
- Ngọc! Không có hãng máy bay nào còn chỗ cho ngày mai.
- Mình đi xe.
- Đi xe thì đi, em phải bình tĩnh. Em và anh phải gọi vào sở để lại lời nhắn, nếu không là mất việc!
Sau khi Ngọc/Khanh gọi vào sở, để lại lời nhắn trong máy ghi âm, Khanh vừa đem va- ly ra xe vừa trấn an Ngọc – mà cũng như tự trấn an chàng:
- Mình ăn ở hiền lành, con mình sẽ được Phật Bà che chở. Hiện tại mình không thể làm gì được, chỉ biết cầu nguyện thôi!
******
Xe ngừng trên driveway. Sau một tuần đi chơi xa, các con của vợ chồng Châu nôn nóng mở cửa xe, chạy vội vào nhà, đập cửa ầm ầm, gọi:
- Anh Khiêm! Anh Khiêm! Mở cửa! Mở cửa!
Châu bảo:
- Nhấn chuông chứ sao lại đập cửa? Anh Khiêm đâu có ở nhà mà gọi? Xe anh Khiêm không có ở đây, thấy không?
Bất ngờ, Khiêm mở cửa, khom người, đón ba đứa em Chú Bác vào vòng tay. Châu cùng vợ xách va- ly vào. Ngồi nơi xa- lông cởi giày, Châu hỏi:
- Khiêm! Xe của con đâu, sao chú không thấy?
Khiêm ngại ngùng một lúc rồi kể lại sự việc cho Châu nghe. Biết Khiêm không hiểu tiếng Việt nhiều, Châu nghiêm giọng, nói tiếng Việt pha tiếng Anh:
- Con không làm như vậy được! Con phải trực tiếp cho Ba Măng của con hay là con bình yên để Ba Măng của con khỏi lo.
- Con không dám nói chuyện trực tiếp với Ba Măng của con.
- Tại sao? Con lầm lỡ thì phải nhận lỗi chứ.
- Dạ, con “bét ròi”.
- Vậy thì con cứ mạnh dạn cho Ba Măng …
Nói ngang đây, Châu dừng lại, nhíu mày rồi tiếp:
- Con không gọi về nữa nhưng tại sao Ba Măng của con không gọi lại?
- Dạ, con có biết Ba Măng của con gọi lại hay không đâu. Từ bữa đó đến nay, phần vì sợ, phần vì không có xe và không có ai ở nhà, con qua ở tạm nhà thằng Scott, trả tiền xăng cho nó, nhờ nó chở con đi học, đi dạy (nhạc) và đón con về.
- Được rồi! Con gọi về giải thích với Ba Măng con đi.
Nói xong, vợ chồng Châu vào phòng. Khiêm lặng yên suy nghĩ.
Vừa xoay người – với ý định lấy điện thoại trên bàn; vì thời điểm đó chưa có cell phones – Khiêm chợt nghe tiếng cửa xe đóng “rầm”. Tò mò nhìn qua cửa sổ, Khiêm thấy Ngọc đang vội vã đi vào và Khanh đang mở thùng xe, lấy va- ly. Tiếng chuông cửa xác định cho Khiêm biết rằng Khiêm sắp phải trực diện với sự thật mà Khiêm đang cố né tránh. Khiêm mở cửa. Nhưng vì sợ quá, Khiêm đứng nép sau cánh cửa. Ngọc bước vào, gọi:
- Chú thiếm ơi!
Không ai trả lời. Ngọc gọi lần nữa. Tiếng Châu từ bên trong:
- Ai đó? Chờ chút.
Giọng Ngọc trở nên nôn nóng:
- Chú ơi! Cháu Khiêm sao rồi, chú?
Châu chưa kịp đáp, Khiêm rụt rè bước ra từ sau cánh cửa:
- Măng! Con “ne”, Măng!
Ngọc giật mình, tròn mắt. Nhìn từ đầu xuống chân, thấy Khiêm không thương tích gì cả, Ngọc vui mừng, vói tay lên vai Khiêm – vì Khiêm rất cao và năng tập thể dục:
- Trời! Con không sao hết hả? Cảm ơn Phật Bà. Tại sao con nép sau cánh cửa?
- Dạ, con “xơ” (sợ), con… “chón” (trốn) Măng.
Thấy Khanh bước vào, Khiêm sợ quá, quên tiếng Việt, phải nói tiếng Anh:
- Con rất tiếc đã làm hư cái xe của Ba Măng.
Ngọc bảo:
- Măng không lo gì về cái xe; Măng chỉ lo cho con thôi.
Khanh nghiêm giọng:
- “Cậu” có biết là “cậu” làm cho Măng của “cậu” rối tâm rối trí mấy hôm nay hay không?
Khiêm nhìn Ngọc bằng ánh mắt chan chứa tình thương:
- Ô, “tọi nghẹp” Mommy “hon”! I’m sorry!
Ngọc vịn tay Khiêm, cười, lòng quên hết đoạn đường mệt nhọc vừa qua!
******
Buổi lễ tốt nghiệp của sinh viên trường M.I. được tổ chức trong hý viện ngoài trời, bên ngọn đồi nhỏ, trong lòng Hollywood. Trong tiếng bass thật ấm, thật rền của ban nhạc rock thời danh, Ngọc thấy khung cảnh quanh nàng rất vui, rất rực rỡ với những chùm bong bóng và giấy màu bay lơ lửng trong không gian.
Sau khi ngõ lời nhắn nhủ đến các sinh viên tốt nghiệp, vị hiệu trưởng của trường M.I. không quên cổ động và khích lệ tinh thần những sinh viên còn theo học. Tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường.
Đến phần trao văn bằng cho từng sinh viên, Ngọc nghe xướng ngôn viên đọc tên sinh viên nào thì người đó bước lên sân khấu – trong tiếng nhạc rộn rã và tiếng vỗ tay vang dội – để nhận văn bằng. Này Albert, Anh quốc; kia Alain, Pháp; nọ, Charles, New York, v.v… Ngọc sốt ruột, quay sang hỏi Khanh:
- Tới vần nào rồi, anh?
- Mới vần G thôi.
Ngọc lại hồi hộp lắng nghe. Kia rồi:
- Khi…e..m… “We…e…n” (Nguyễn).
Ngọc ngồi thẳng người để nghe cho rõ hai tiếng Việt Nam, nhưng lạ chưa, họ dõng dạc đọc Texas!
Với dáng người cao lớn, mái tóc dài, nét mặt tươi và nụ cười hớn hở, Khiêm bước lên sân khấu, nhận văn bằng trong niềm vui trọn vẹn của Khanh và Ngọc.
Khiêm đến bên Ngọc và Khanh với nụ cười tươi. Ngọc lại vói tay lên vai con, nói nhỏ:
- Chúc mừng con!
- “Cam on” Mommy!
Sau khi lễ ra trường chấm dứt, trên đường ra bãi đậu xe, Ngọc hỏi Khiêm:
- Khiêm! Con nhớ, trước khi Ba Măng đồng ý cho con sang học tại trường M.I., con đã hứa với Măng điều gì không?
Khuôn mặt của Khiêm đang rạng rỡ chợt buồn hiu, giọng thật nhỏ:
- Da, con “nhó”.
- Lúc nào Cha Mẹ cũng nhìn xa và chỉ mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho các con. Con hiểu không? Hồi xưa ông bà Ngoại không cho Măng trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp, Măng buồn. Nhưng, nhìn lại cuộc đời của Măng, Măng thầm cảm ơn ông bà Ngoại đã sáng suốt khi quyết định không cho Măng trở thành nghệ sĩ trinh diễn.
Im lặng. Ngọc tiếp:
- Con thích được học nhạc từ trường M.I. lừng danh này thì Ba Măng cho con đi học – chỉ với mục đích để con có được môn giải trí thanh cao. Con nhớ là Măng đã cho con biết: Không phải tất cả những người xuất thân từ trường M.I. đều trở thành Rock Stars. Dù có trở thành Rock Starts đi nữa thì, con đường của nghệ sĩ trình diễn chỉ “vinh quang” vào những giờ phút trước công chúng, trong tiếng vỗ tay và ánh đèn màu. Khi ánh đèn sân khấu tắt đi thì biết bao nhiêu áp lực “ùa” đến; do đó, nghệ sĩ trình diễn thường tìm khuây bằng những thói quen độc hại. Con hiểu ý của Măng chứ? Măng đã giải thích với con trước khi Ba Măng đưa con sang đây và con cũng đã hứa với Ba Măng là sau khi tốt nghiệp tại M.I., con sẽ trở lại trường đại học để học cho xong bằng Kiến Trúc. Con nhớ không?
- Con “bét ròi”.
- Con về ghi danh cho kịp học niên khóa này, nha, con!
- Okay.
- Con buồn Măng nhiều không?
- Da, co, “ma it it thoi”!
Ngọc cười, lòng cảm thấy thương con vô vàn!
Điệp Mỹ Linh
|