thơ NGUYỄN AN BÌNH
TIẾNG SẺ NÂU TRONG NGÔI TRƯỜNG KÝ ỨC
Thì ra trong ta vẫn còn có một tiếng chim
Kêu ríu rít trong lồng ngực
Lạnh lẽo một ngày mùa thu u ám
Đôi lúc dập dồn học đòi lên tiếng
Phản kháng vật thể già nua không có phút bình yên
Phải chăng tiếng sóng gào thao thức của con tim
Hay tiếng sẻ nâu gọi nhau trong ngôi trường im vắng
Sau tàn lá non tơ màu mật ong vàng óng
Xám màu ngói thời gian
Ký ức chưa từng lãng quên
Ngày nào tình yêu chưa được gột rửa
Nỗi ưu phiền ám khói
Cơn mê sảng bồng bềnh suốt thời trai trẻ
Em vẫn là làn gió lướt nhẹ qua đời ta
Trộn lẫn tiếng thầy cô yêu thương quá đổi
Nồng thơm từng trang sách vở.
Mấy mươi năm phân rả thành bao nhánh nhớ
Trôi đi trôi đi mang theo chiếc áo học trò
Tinh khôi bỏ lại
Tiếng sẻ nâu ngơ ngác làm sao
Run rẩy bước qua mùa thu
Kéo theo một cơn bão cuối cùng
Có đôi mắt trong veo nhìn tình yêu mới lớn
Không có sự hoàn lưu nào trong ký ức muộn màng
Ngôi trường đã mất dấu
Bụi phấn nào có tội tình gì đâu
Bám theo ta làm gì để thời gian nhuốm bạc
Chiếc lá xoay vòng dùng dằng trước khi chạm đất
Đừng quên đã từng có ai
Một thời bước qua đây ngẩn ngơ
Nghe tiếng sẻ nâu trên tàn phượng cũ
Năm tháng ùa về
Mong manh mong manh.
NGƯỜI NHẶT CHIỀU TRÊN SÓNG
Em có ngồi nhặt nắng
Chờ bóng hoàng hôn rơi
Màu chiều buông thầm lặng
Biết đợi ai – một đời.
Tìm trong trang thư cũ
Mùa hoa vàng trổ bông
Sóng bồng bềnh sắp ngửa
Đón thu về bến sông.
Đừng trách gió thiên di
Đem xuân hồng đi mất
Con gái lỡ một thì
Đủ làm tim vỡ nát.
Sóng bỏ người đi xa
Đợi chi mùa gió chướng
Đợi chi một mùa hoa
Đau tay người độ lượng.
Ngắm hoài đường mưa bay
Giọt mưa hay giọt lệ
Mười sáu - tuổi thơ ngây
Chuyện tình - thôi dâu bể.
Em nhớ không nắng vàng
Mùi mật non - lồng lộng
Tôi một thời lang thang
Mơ nhặt chiều trên sóng
NHỮNG CƠN MƯA THÁNG MƯỜI
Bay đi nhé. Cơn mưa phùn
Qua bao góc phố đã từng quen tên
Áo người tháng mấy gió lên
Mà xa xăm quá nhớ đêm quên ngày.
Rụng xuống đời. Hạt mưa mai
Sương từng giọt đọng thấm vai một người
Hình như có tuổi hai mươi
Vừa lên kia dốc xuống đồi trầm ngâm.
Trôi cho hết. Ngày mưa dầm
Đường lênh loang nước chảy ngầm thành sông
Thả con thuyền giấy long đong
Chở theo nỗi nhớ bờ không thấy người.
Ngồi đợi ai. Mưa tháng mười
Đã se se lạnh môi người từng cơn
Em giờ mờ mịt bến sông
Tôi chờ thắp nắng gọi hồn trong mưa
|