thơ Nguyễn Văn Gia
QUẠNH VẮNG
THỀM RÊU
Đã trao ấn kiếm
buồn chi nữa
Buổi xếp hoàng bào
biệt cấm cung
Hỡi ơi
vua chúa còn mơ ngủ
Thì huống hồ chi
kẻ thứ dân
Trời vẫn xanh
trên thành quách cũ
Sao lòng người
quá đỗi rêu phong
Ngô đồng kia
buồn chi ủ rũ
Chẳng vàng rơi
cho kịp thu sang
Em tôn nữ
hay là quận chúa
Chờ ai đây
cửa phủ cuối chiều
Từ dạo mùa vui
không về nữa
Chỉ nghe lá rụng
dưới thềm rêu…
TÌNH CỜ ĐỌC THƠ
HẠ TRI CHƯƠNG
“Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi”
Thuở nhỏ
ông rong chơi
Về làng
khi tóc bạc
Trẻ con
không biết mặt
Chuyện đó
Cũng… thường thôi
Quê tôi
giờ lạ hoắc
Người xứ khác
ở quanh
Họ sắm nhà
mua đất
Như mua… quả ớt xanh
Tôi quanh quẩn
quê mình
Cho đến khi tóc bạc
Nghe giọng lạ
thất kinh
Cứ ngỡ
mình đi lạc.
NỖI BUỒN
ĐÃ HÓA RÊU XANH
Bắt đầu một ngày
tôi thường ra ngồi quán
Gặp bạn bè quen nhau
đã nửa thế kỷ hơn
Không ghiền lắm -
nhưng cà phê sáng nào cũng đi uống
Uống là uống
những thân tình bè bạn chung quanh
Uống là uống
những nỗi buồn đã hóa rêu xanh
Mỗi ngày đọc và chọn bài
post lên phây-búc như một thói quen
Tôi chọn những bài hay -
theo ý của riêng mình
Ước muốn ban đầu
là muốn cho cháu, con mình đọc
Mượn sách vở - mượn lời người khuyên
bọn nhỏ dễ nghe hơn
Bởi "Thần Phật trong nhà" chẳng mấy khi linh
Làm thơ với tôi là chuyện may rủi
khi được khi không
Đôi khi một bài
viết trong dăm ba phút
Đôi khi một bài viết đi viết lại cả năm
Thơ ít có cơ duyên
được đăng lên báo này báo nọ
Thôi thì hay dở gì
mình cứ thả bừa giữa đất trời mù mịt hư không (1)
Bạn hỏi tôi
làm thơ tình mà có yêu cô nào không
Câu hỏi dễ này
đến trời cao cũng đắng họng
Thơ-tình-không-tình-yêu
chỉ là thứ thơ tưởng tượng
Thứ thơ mà trí tuệ thông minh
viết được rất nhanh
Nếu như tôi nói tôi yêu một nàng
hiền và đẹp như tiên
Tiên gặp người phàm nên nàng trốn biệt
liệu bạn có tin không?
Buổi chiều về
thường ngóng có ai đó rủ rê gì mình không
Rượu uống không được nhiều
nhưng lại mê uống rượu
Ngồi với mấy lão bạn thân
xừng xừng lên hay nói chuyện lấp bể vá trời
Tỉnh rượu rồi
mới hay bọn mình chỉ là những tay bá xàm bá láp
Chỉ được cái nói trên trính -
chẳng giúp được chi cho đời -
chẳng giúp được chi cho ai
Xưa thích câu thơ:
"Ta chỉ là chiếc lá - Việc của mình là xanh" (2)
Nên dễ bằng lòng kiểu sống
vô thưởng vô phạt vô minh
Khi bóc tờ lịch có câu:
"Im lặng trước cái ác là đồng lõa với tội ác"
Ôi câu nói rất đơn sơ
khiến ai cũng phải tỉnh ngộ phải giật mình
Có tỉnh ngộ có giật mình
giống bọn có chút chữ nghĩa lận lưng mà lại nhát gan
nên đành nhủ mình cứ câm miệng hến
Nỗi buồn lần nữa... hóa rêu xanh.
________________________________________
(1) Facebook
(2) Thơ Nguyễn Sĩ Đại
TRÒ CHUYỆN
VỚI HOÀNG HÔN
Đôi lúc buồn
thường trò chuyện với hoàng hôn
Với trăng sao đất trời
với giun với dế...
Thử cố hỏi cho ra cái mất cái còn
cái tụ cái tan
của tình yêu
và của mây của gió
Thì hỏi là hỏi cho vui...
chứ dư biết rằng
đất trời vốn dĩ vô ngôn
Hoa trong gương -
đã có lần lòng ai say khướt
Trăng dưới sông kia -
vẫn đẫm ướt một chữ tình
Tìm một chỗ rất riêng
để cất giữ trái tim mình
Như câu thơ buồn
còn nằm im trong trang sách
Rồi thôi...
rồi thôi
mốt mai rồi quên hết.
NỤ HOA CHIỀU
Chẳng biết vắng biệt bao ngày
mới đủ một lãng quên
Mây lang bạt -
ngó lên trời - đã phai mất dấu
Chút nắng chiều
không chịu nổi rả rích sợi mưa đêm
Bài thơ tình -
vì thế cũng chẳng thể viết thêm
Đất ba-zan hôm ấy
cắc cớ nở nụ hoa chiều
Ma quỷ, hồ ly...
cũng bày đặt làm thơ khi lỡ biết yêu
Huống gì anh -
chỉ được cái nghiêm trang bề ngoài -
bên trong cũng lắm khi cà chớn
Bài thơ anh viết
mang hơi thở của chàng trai mười tám
Lạ chưa - ừ thì lạ - mà chính anh
cũng không hiểu nổi tại sao
Giữa cõi trời quen
bài thơ viết rồi
lại rụt rè không dám gởi
Dẫu là một triết gia vô cùng tỉnh táo
hay một gã lái buôn sành sỏi trên đời
Một khi yêu thật rồi
đố lòng ai không khỏi rối ren
Một khi yêu thật rồi
mấy ai không thắc thỏm nhớ mong
Huống gì...
một gã làm thơ
không tuổi không tên
Huống gì...
Huống gì anh -
cái ông thầy ngày đó đã dạy em...
MÊNH MÔNG
TRẢ LẠI ĐẤT TRỜI
Trả sông
về lại cho sông
Cây rừng
về lại chập chùng non xanh
Vườn xưa
cho chị cho anh
Hoa cho ong bướm
đất lành cho chim
Tuổi thơ trả lại cho em
Áo cơm
cho những lênh đênh
phận người
Mênh mông
trả lại đất trời
Câu thơ cười khóc
phận đời buồn vui
Người ơi
trả lại cho người!
LÊNH ĐÊNH NHƯ HẠT MƯA CHIỀU
Những đêm không dễ dàng
dỗ được một giấc ngủ sâu
Trong cơn mơ thường chập chờn bao dấu hỏi
May mắn đến được cuộc đời này rồi
không lẽ chỉ để xem mây bay nước chảy
Và ngồi ngóng những hạt mưa chiều
buồn bã rớt về đâu
Cuộc sống này vốn đáng quý đáng yêu -
Ai đó chơi khăm trộn vào đời trăm nghìn điều không như ý
Còn gì buồn hơn khi đôi chân còn vững
mà cái lưng cứ phải liêu xiêu
Toán học bảo đường đi ngắn nhất giữa hai điểm
luôn là một đường thẳng
Nay giữa ta bà thấy đường vòng vèo
lại gần lại ngắn hơn đường thẳng... mới quái lạ làm sao!
Những gì gan ruột định nói định viết ra chơi
Lại tự khuyên thôi bỏ trớt đi...
cho khỏe cái thân vốn đã hèn đã mòn như viên đá cuội
Nói thì hơi quá...
Những ai bình sinh vốn yêu mến cuộc đời này
Trong đầu thường nảy sinh bao câu hỏi khó
Làm sao có được thứ thiên hạ xem như lẽ đương nhiên
mà trăm họ nhà mình nằm mơ cũng không thể có
Làm sao biến cái-không-bình-thường thành cái-bình-thường
Làm sao biến cái-không-thể thành cái-có-thể
Làm sao... làm sao...
Lẽ nào tìm con đường lên sao hỏa ngó bộ dễ dàng hơn
Muốn cạo đầu đi tu cũng chẳng dễ gì đâu...
Mỗi ngày chỉ ăn một bữa - ba y - một bát -
đi bộ - ngủ ngồi và hiền lương đến thế
Chẳng phiền giận gì ai mà con đường tu của sư Minh Tuệ
còn khó hơn chuyện lấp bể dời non
Chuyện xưa nói mãi thành nhàm -
Mà không nói ra lứa trẻ sau này lớn lên
chúng sẽ bảo cha ông mình ngày xưa sao ngốc thế -
chẳng biết cái gì đúng cái gì sai
Chuyện đất nước bốn nghìn năm
vẫn dễ thương và hồn nhiên như con trẻ (1)
Hễ bước chân ra đường gặp một gã nào đó
nếu không tiến sĩ cũng là một nhà thơ (2)
Dẫu ba thứ ốc vít cỏn con cũng không sao để chế ra cho được
Mặc thiên hạ hóa rồng hóa hổ
Còn chúng ta vui vẻ làm nên một cường quốc thi ca
Biết rằng mọi thứ rồi cũng trôi qua
Biết rằng mọi thứ rồi cũng phôi pha
Một lần may mắn đến được cuộc đời này rồi
Không lẽ chỉ để ngó đám mây bay
Nhìn con nước vơi đầy
Và ngồi ngóng phận mình lênh đênh như hạt mưa chiều
đang rơi dần về phương vô định...
Nguyễn Văn Gia
_______________________________________________
(1) Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con.
(Tản Đà)
(2) Mượn ý bài viết của Tú Rua.
|