Thơ Huỳnh Kim Khanh
Chờ đợi mỏi mòn
Mưa vẫn mưa tầm tã
Đêm vẫn dài lê thê
Một mình ta ngồi đó
Hồn thao thức ê chề
Rượu vơi sầu không vơi
Dạ thì rối tơi bời
Những cuộc tình dĩ vãng
Bây giờ đã mù khơi
Ngày đó chúng mình đã yêu nhau
Lời yêu ngọt lịm phút ban đầu
Hôn em tròn nét môi đài các
Tà áo em bay rợp nắng chiều
Giây phút hẹn hò sao vô tư
Dáng em mờ ảo cõi trời mơ
Nụ cười em đóa lan huyền sử
Ta đón tình yêu giữa khói mù
Lời nói yêu đương không phát âm
Ta nghe dồn dập máu về tim
Nụ hôn ngày đó thiên tình sử
Em đến bên ta phút dõi tìm
Vũ trụ quay cuồng phút trao yêu
Áo em che rợp cả nương chiều
Bàn tay ta lượn khu rừng cấm
Gò má em thơ đẹp mỹ miều
Thủa đó khi tụi mình yêu nhau
Ta yêu mà chẳng biết vì đâu
Bờ môi em gợi niềm thi tứ
Từng nét mi cong gợi nỗi sầu
Hò hẹn nhau rồi cũng cách xa
Tiễn em về trên bến đò xa
Em về phương ấy hồn ta chết
Từ lúc em đi ta vẫn chờ
Mòn mỏi mình ta trên phố xưa
Chờ em tầm tã những chiều mưa
Mình ta đứng đó con đường vắng
Em vẫn xa xôi cõi mịt mù
Mưa đêm tình cũ
Đêm xưa ta hò hẹn
Trời mưa ướt đêm trường
Đợi em tình mòn mỏi
Mình ta cuối nẻo đường
Em đến trời còn mưa
Tình ta phút đợi chờ
Mắt em buồn lặng lẽ
Môi em tràn đam mê
Vòng tay ta ghì xiết
Bờ mông em lẳng lơ
Nụ hôn dài thê thiết
Ta nghe tình dại khờ
Đưa em về gác trọ
Dưới mưa buồn tịch liêu
Bước chân ta rời rã
Niềm yêu sóng thủy triều
Từng giọt mưa tí tách
Trên mái nhà quạnh hiu
Ta yêu em cuồng vội
Khi mưa gió tiêu điều
Đêm vẫn dài như cơn mưa ngoài kia
Ta nghe cơ thể động trời khuya
Yêu em vật vã đêm tình cũ
Đâu biết tình ta lại cách chia
Vũ trụ quay cuồng cơn hỗn mang
Ta nghe tình chết cuối mùa trăng
Bàn tay khua động khu tiềm thức
Sầu nhớ phai theo bước dã tràng
Đêm vẫn mịt mùng đêm viễn phương
Ta nghe nặng trĩu nỗi sầu thương
Mưa đêm tình cũ niềm thương nhớ
Đã chết mòn theo lớp bụi dường
Ta lắng nghe niềm thương giá băng
Về đây gào thét khúc đoạn trường
Đêm nay giữa khoảng trời heo hút
Có kẻ chờ em cuối nẻo đường
Đưa em về lối mộng
Đưa em về xóm nhỏ
Chiều hanh nắng tịch liêu
Đưa em về lối cũ
Vòng tay úa nắng chiều
Má em hồng nắng hạ
Môi em trái chín mùa
Mình hẹn nhau ngày đó
Cuộc đời quá vô tư
Có phải em là một loài hoa
Một mùa xuân đó nắng dương tà
Khi ta lẽo đẽo trên đồi vắng
Ta gặp em rồi vương mộng mơ
Có phải em cành lan cô đơn
Nhả hương trong gió chốn lâm tuyền
Còn ta thi sĩ ôm cuồng mộng
Gặp gỡ một chiều mưa ái ân
Có phải em chờ ta đã lâu
Từ khi lá úa ngập trời Ngâu
Từ khi mộng tưởng tan thành khói
Từ lúc tình ta phút ban đầu
Tà áo em mùa thu lãng quên
Ta nghe lệ đá nhỏ bên thềm
Bàn tay ta lượn vùng cung cấm
Tình đã vỡ bờ phút nửa đêm
Ta bước đi từng bước cô đơn
Nhớ em mòn mỏi lúc hoàng hôn
Em ơi tình đã lên màu nhớ
Ta với mình ta giấc mộng hồn
Ta nhớ em mùa thu viễn phương
Mình ta thờ thẫn bước công viên
Nắng mai rực rỡ bờ hoa cỏ
Đâu đó lời thu chuốt muộn phiền
Tình đã lên men khói cũ càng
Ta nghe vũ trụ trắng màu tang
Tình yêu đã chết từ giây phút
Ta uống môi em phút phũ phàng
Vũ trụ bây giờ ngập giá băng
Yêu em tình đã úa mùa trăng
Đêm nay giữa khoảng trời cô tịch
Ta khóc tình yêu buổi muộn màng