SỐ 46 - THÁNG 4 NĂM 2010

 

Giữa Hai Lằn Đạn

Phần Thứ Nhì

Chương   36
 Hoàng Hôn Vàng Óng Bên Dãy Thùy Dương

Đan lái chiếc xe jeep dã chiến bạc phếch bụi đỏ đường hành quân chạy chầm chậm, trên quốc lộ 24B ra một bãi biển cách Quảng Ngãi độ chừng 15 km, thuộc vùng Cổ Lũy thôn. Xe lùa bụi đất mù bay dưới hàng thùy dương lộng gió làm nghiêng ngả lá cành. Bốn anh lính ngồi đằng sau ghế quay lưng lại phía Hoài, bá vai vít cổ nhau khoái chí vui vẻ cười to. Đại dương bao la rì rào gió biển. Đường chân trời quang rạng như viền chỉ bạc lóng lánh, ngời sáng tít dặm ngàn hải lý. Nắng chiều hây hây thoi thóp và phe phẩy, nhè nhẹ rơi xuống mặt biển hờ hững. Biển ngủ quên trong niềm thống khổ, trên bao mái nhà ưu phiền, đớn nghèo nơi quê hương.

Họ xuống xe, nhàn hạ tản bộ trên bãi cát mịn, độ dốc thoải, phía sau lưng là rừng dương bạt ngàn xanh thẳm. Các anh chọn tảng đá nâu vàng nhô mình ra góc biển. Phía xa, làng chài với những tấm lưới Đăng, lưới Rút, lưới Rồng, lưới Rê, lưới Rẻo, lưới Văng, phơi chằng chịt trên bãi cát vàng. Thấp thoáng xa xa có dăm bảy ụ muối trắng, mấy ngư dân đang lúp xúp làm việc: “Chồng chài. Vợ lưới. Con câu. Thằng rể đóng đáy. Con dâu đi mò”. Bức tranh đồng quê hiền hòa lặng lẽ chất phác, quả là tuyệt vời an phận mà vui.

Dưới bãi cát vàng óng, các bạn đang chạy nhảy, nô đùa bơi lội dưới sóng nước. Đan bóc quả cam, tách ra từng múi rồi đưa cho Hoài. Hoài lí nhí nói lời cám ơn, e dè nhón lấy múi cam. Làm như sợ đụng tay chàng trai mà cô đã phải lòng. Một cảm giác thật êm đềm ấm áp gợn lăn tăn trong lòng chàng. Đan nghĩ mãi không ra: chàng trai đã từng trải chuyện yêu đương giữa trai và gái thuở xưa, chứ nào phải anh yêu Hoài là người tình đầu đâu, mà mình vẫn ngại? Tại sao một anh lính phong trần gan lì dũng cảm như Đan, ngồi bên người đẹp cũng có cử chỉ rụt rè chết nhát, khi diện kiến cùng nàng? Mỉm cười ý nhị, chàng lặng nhìn vóc dáng đan thanh của Hoài, Đan đằm thắm nói:

- Em có chịu về ở Đà Nẵng, chờ đợi anh không?

Cúi đầu gật nhẹ mấy cái. Nàng chịu, chịu đến nỗi hai má hồng thắm hây hây như nhấp men say. Bóng dáng thon gọn, nhưng dường như tâm Hoài chứa đựng cả một lòng đại dương gào sóng xao động mạnh. Mắt Hoài ánh lên tia hy vọng mừng rỡ, nụ cười xinh tươi, làm ngời sáng khuôn mặt:

- Có điều sự mong ước và thành tựu, là hai việc khác nhau. Anh Đan à.
- Anh biết. Anh nói, vấn đề là... còn tùy ở em thôi.
- Mai em xin đi lên Tà Noát cho anh coi.
- Tùy em mà.
- Bắt đền anh cái gì cũng được. Nhưng cho anh xin. Em đừng đi đâu hết. Em về nhà, chờ anh đôi ba tháng nhe.
- Không. Em cứ đi.
- Chà. Em tôi cứng đầu, lì lợm ghê à nha. Anh sợ em rồi đó.

Biết nói thế nào cho trung thực với lòng Hoài nhỉ! Khi ánh mắt anh thiết tha, nụ cười mời mọc, giọng nói ngọt ngào đầy ắp ân tình, qua cung cách Đan ung dung, điềm đạm, đứng đắn và chân thật đến vậy! Có phải cư xử như thế là anh đang tỏ tình không? Nhưng Đan chẳng làm gì hết. Lạ thật! Sao mà anh ấy đứng đắn quá đi, khiến Hoài cứ tưởng là anh ấy không tha thiết mấy chuyện yêu thương. Anh lính chiến chỉ nói đùa giỡn ngoài miệng cho vui mà thôi.
Ngập ngừng do dự, Đan mở lời:

- Còn hai ngày nữa là mình chia tay. Việc anh ngỏ ý trước đó... là muốn em có thời gian suy nghĩ, trước khi quyết định việc hôn nhân. Hôm nay, em có thể cho anh biết, để anh liệu, rồi anh sẽ về thưa với ba me vào dịp anh nghỉ phép sắp đến không em?
- Anh thấy ngôi nhà lai xinh đẹp có tường cao, rào chắn kỹ càng, bên kia đường chứ? Gần kia là căn nhà đất mái tranh xiêu vẹo. Giữa hai nhà, có con đường đi tráng nhựa, rộng thênh thang. Nhà ngói không thể xích lại, ở cạnh chung nhà tranh. Đan à. Anh và Em, có thể bị ngăn cách bởi lý do giản dị, gần như vậy.
- Em có ý tưởng lạ lùng. Anh yêu em, và tin rằng: Ba me anh hoàn toàn không phản đối. Các cụ tôn trọng sự tự do lựa chọn của anh. Họ không môn đăng hộ đối, mặc dù thuộc dòng dõi quý tộc. Anh chị, ba cô em gái, cậu em trai của anh, càng không phản đối. Hoài à.
- Em thấy khó khăn, chứ không giản dị như vậy đâu. Anh và em không cùng tôn giáo. Chắc là không... gia đình anh không chịu em đâu.
- Điều ấy anh bảo đảm: Không có gì rắc rối.
- Còn một việc nữa, em thấy không xứng với anh: Hẳn hai bác không thích có con dâu "xướng ca vô loài".

Đan dụi tắt điếu thuốc nửa ngọn không đầu lọc vào gốc cây, rồi vứt xuống cát. Chàng hơi phật ý. Đổi tư thế ngồi đối diện với Hoài, nhìn thẳng nàng, Đan nói:

- Ngày chúng mình gặp nhau trên Ô Chai, anh đã nói về việc đó thế nào. Em quên rồi ư? Em không nhớ gì ráo trọi lời anh nói ha? Em ưu phiền đặt nặng vấn đề ấy, khi anh tin yêu em. Hở? Tại sao Hoài?
- Anh là cánh lá ngọc... dát vàng bay giữa trời. Em vươn tay ra đón. Nhưng, muộn mất rồi. Xin ngả mũ kính chào anh.
- Đừng đùa dai như vậy. Cưng. Đau khổ lắm. Em nói đàng hoàng cho anh nghe. Em nghĩ sao về đề nghị đó?
- Em băn khoăn là mình còn quá trẻ, liệu em có mang lại hạnh phúc cho anh? Cho chính mình đi đến bến bờ hạnh phúc dài lâu? Vả lại, em còn xin... lĩnh hội ý kiến của gia đình em nữa.

Câu chuyện tình tứ ở một góc đường thiên lý, về giấc mộng vàng bên dãy thùy dương rủ bóng kia reo vui men hạnh phúc, vừa hé mở, đã phũ phàng đóng ập lại ngay, làm rung khẽ cánh buồm ước mơ chân thật, mê đắm trong lòng mỗi người. Hoài băn khoăn lo lắng. Băn khoăn thật sự. Mười tám tuổi đầu, hai bàn tay trắng, ít kiến thức khiêm nhường, hạn hẹp. Cuộc sống là con số không vĩ đại, mà có gia đình? Mỉa mai làm sao! Phần Đan, chàng muốn việc hôn nhân lẽ là anh yêu Hoài chân thành. Đan mong Hoài sống an ổn bình lặng, chàng có quyền lo sợ, săn sóc nàng về mọi mặt. Anh ấy có đầy đủ mọi yếu tố, và dồi dào điều kiện thuận tiện, để xây dựng một gia đình hạnh phúc thật sự. Thật cảm động vô cùng.

***

Vui đùa với sóng nước chán, các bạn lên bờ. Họ đến xe ôm mấy bọc đựng thức ăn, nước uống, rồi lững thững về chỗ hai người đang ngồi. Góc trời đang yên tĩnh, bỗng huyên náo tiếng nói cười, ầm ĩ xôn xao hẳn lên.
Đan đưa Hoài ổ bánh mì thịt nguội, chàng cười thân ái:

- Hôm nay, em phải ăn gấp đôi mọi ngày. Nhe.

Đôi mắt sắt hơn dao cau, Nữ nhìn Đan cười gằn. Rồi liếc nhìn Hoài, Nữ nói:

- Bỗng dưng, anh Đan đặc biệt ưu đãi Hoài vậy? Còn em thì sao? Anh Đan làm em đau tim muốn chết. Anh thiên vị à nha.
- Ngọc Lan láu táu, cười:
- Ảnh ga lăng ghê à ta.
- Không công bằng.
- Ô! Các cô hay nhỉ! Có gì mà thắc mắc nào! Hoài nhớ anh Đan quá, hôm nọ phải ngất xỉu, xe cấp cứu chở Hoài vô bệnh viện đó. Bây giờ, “ảnh cho ẻm” ăn hồi sức mờ. Đừng chúi mũi dùi vào, họ mắc cỡ tội nghiệp nghe.

Tâm huýt gió huytt... huyttt..., xíp xì..., xíp xì:

- Hãy nhìn Văn và Hoa kìa! Coi họ ăn uống, có khiếp không?
- Việc gì đến anh! Tôi sẽ thèo lẻo méc bà xã Tâm cho anh coi.

Tâm và Việt là cặp bài trùng, mặc dù so về dáng vóc, tính tình hai người rất đỗi khác nhauAnh đi lính Nhảy Dù chê anh Bộ Binh lè phè lùn xủn, yếu xìu. Ngược lại anh Bộ Binh chê anh Nhảy Dù, thân hình cao lênh khênh, ốm tong ốm teo, lại có vẻ lù đù. Đã đeo đá vào người cho nặng ký, dù thả trên trời bay lơ lửng, gió thổi mấy giờ, mới rơi xuống đất. Ha Ha Ha!!! Ấy thế mà, tình bạn đầm ấm, thắm thiết, họ vui vẻ đùa giỡn quý mến nhau, thực sự cần đến nhau, thấu hiểu mọi giá trị cao quý; Luôn sẵn lòng vị tha, bác ái, không chút tị hiềm. Họ quan niệm về tình bạn thật cao vời quý giá. Bà con thân nhân ruột thịt, nếu có mất lòng, giận hờn, thì vẫn cứ còn là bà con. Tình bạn khi đã mất đi, thật dễ mất lòng, dễ giận nhau, dễ xa nhau, vĩnh viễn chia lìa không bao giờ tìm lại được! Có khi trở thành thù địch không chừng.
Tâm nằm trên đồi cát khô, anh vắt tay lên trán trầm ngâm, bỗng nhỏm dậy, anh nói:

- Nè Đan, đi biển thế nầy, tôi nhớ ngày xưa ta đi biển với bồ. Anh còn nhớ cô bé có tên cúng cơm là Lé, mà cô ta tự đặt là Thu Mộng Lan, ở trong Thành Nội không hỉ?

Nữ chạnh lòng, chợt nghĩ đến tên mình, cô lại hờn giận cha mẹ sao đâu. Mình đã dấu “cái tên quỷ sứ” như mèo giấu cứt. Nhưng không biết mấy cha nội nầy, có moi ra được không đây? Biết đâu! Tâm là “điệp viên không không Tám” mà! Nữ trợt mắt, hờn dỗi ngắt lời Tâm:

- Anh Đan ngồi bên em, mà anh Tâm nhắc tới người xưa. Nghe kỳ quá! Em không chịu đâu.
- Anh xin nói, em không có người yêu ở đây. Và các anh có quyền nhớ chứ?
- Anh thật lầm. Em có người yêu ở đây rồi, anh à.

Tâm quay hẳn người lại, nhìn Nữ, cười ha hả:

- Lạy trời, không phải là tôi.
- Ai yêu anh, cứ tưởng bở. Em yêu anh Đan thôi!

Tâm nhún nhẹ đôi vai, nhìn Đan tủm tỉm cười. Đan nói:

- Cảm ơn em. Đừng đùa dai hại tim! Anh không dám nhận đâu.

Quay qua Tâm, Đan vui vẻ trả lời:

- Nhớ... Sao bạn?
- Á...à à! Tôi nhớ khoảng ấy, mình mới trạc tuổi mười lăm, đã học sơ sơ về cách làm văn, thơ. Tôi có phần ba trợn, nên bị ba bắt quỳ bên góc phòng. Tôi sụt sịt khóc, thỉnh thoảng quệt nước mắt nước mũi vào tay áo. Hai tay xoa xoa mông đít, có mấy lằn roi nổi lên ran rát. Ba viên bi kêu lạo xạo trong túi quần. Tôi khóc khản cổ, nên mỗi lần cất giọng, tiếng nói của tôi khàn khàn như vịt xiêm la đực. Mấy thằng bạn cùng lớp láu cá cứ lêu lêu chọc quê tôi hoài. Thật bực mình quê xệ hết chỗ nói.
Con chó Liu Liu chạy lại sủa gâu gâu xoắn xuýt bên tôi, nó liếm vào mặt mỗi khi tôi bị quỳ. Nó chồm lên người, khiến tôi té ngửa ra nền gạch. Giận cá chém thớt, tôi đứng dậy đá cho nó mấy cái vào ba sườn. Chó kêu ẳng ẳng, cụp đuôi chui xuống bộ ván gụ. Nó nằm thò đầu nhìn ra, lâu lâu chó liếc tôi hừ hừ, rên ư ử trong họng.
Đôi má tôi đỏ bừng vì giận, nhưng giận vì lẽ gì? Giận vì bị quỳ gối hay bị chó chồm, đập đầu tôi xuống nền nhà đau điếng. Nó lại nằm đó mà hừ hừ dưới gầm ván, nhìn ra trêu tức mình? Tôi quỳ chỗ cũ, hai bàn tay gầy xòe ra, cào cào vuốt vuốt, xới xới mái tóc hoe nắng, cho có vẻ nghệ sỹ, thanh niên phong trần, phiêu lãng phóng khoáng lên một tí. Nhìn mái tóc in bóng trên tường, tôi khoái tỉ hài lòng hãnh diện cười cười... Quên là ba phạt quỳ về tội trốn học, đi theo sau lưng nàng, tấp tểnh làm thơ con cóc. Tôi chạy đến bàn viết lấy giấy mực ra, ghi lại bài thơ đầu đời:

Ra ngỏ anh vừa trông thấy bóng nàng,
Nụ cười em kiều diễm nhất thôn trang.
Anh vẫn mê xuân thắm nép bên tường!
Thân thon tóc mướt huyền dài tha thướt.
 
Đôi mắt thu bồn. Anh ước mơ từ...
Vì em gót son đi về tư lự.
Xinh đóa hồng nhung tâm tưởng an thư.
Dẫu trăm năm anh nồng nhiệt tương tư.

Mắt em nhìn là rung lên vạn ý.
Môi chưa hé nhưng đã nói muôn lời.
Gói tâm tư theo từng áng mây trôi.
Tha thiết lắm. Anh trao tình em nhỏ.

Các bạn gật gật đầu, xuýt xoa tán thưởng khen thơ hay. Tâm khoái chí kể tiếp:

- Ôi! Sao lúc ấy hồn thơ lai láng, súc tích, đậm đà, ý nhị đến thế không biết! Bạn không biết là tôi xuất sắc nhất trường sao! Có bị mấy lằn roi mây đau điếng thì... cũng đành. Té ra mình xuất khẩu là trở thành thi sĩ ha! Tôi vui như điên, nằm bò ra trên nền gạch cười nắc nẻ. Chống cằm mơ mộng, tôi suy nghĩ đoạn kế tiếp. Đến đây văn thơ tắt nghẽn như pháo tịt ngòi. Dù tôi bóp trán, cố nặn óc thế nào, nàng thi sĩ vẫn ù lì, không chịu ra lời, cho mình xuất khẩu thành thơ tiếp. "Nàng Thơ" cứ nín khe trong hồn thơ đầy hứng khởi.

Nghỉ chốc lát, anh tiếp:

- Bỗng ba đi ngang qua. Thấy ba, tôi giật mình, cụt hứng ngay, vội quỳ lên, tôi quơ tờ giấy đút vào túi quần. Ba nhìn tôi mỉm cười, gật gù. Có lẽ ba tôi nghĩ: “Phạt quỳ gối, mà nó không đến nỗi tệ. Biết hối hận, đem sách vở ra học bài, làm bài". Ba tha cho tôi. Yêu nàng chân thật, tôi nhờ câu thơ của thi sĩ nào đã quên tên, mà tán tỉnh nàng:
"Tiếng chuông Thiên Mụ dặn dò.
Em đi cảnh vắng hẹn, hò cùng ai".
- Rồi sao nữa? Kể tiếp cho Nữ và anh em nghe đi.
- Có lần, tôi đứng một bên đường, nhón gót chân nhìn vào nhà nàng, cuồng quay bất khả địch, mặc gió táp mưa sa. Có những đêm tôi đạp xe chạy khắp các ngả đường, rình xem em có đi với chàng nào không? Tôi đứng ngóng cổ nhìn ngược nhìn xuôi, bối rối bẻ mười ngón tay riết, chẳng còn ngón nào kêu răn rắc. Tôi lại vặn cườm tay, lắt cổ tay như bứt... lá lìa cành. Thời gian sau hết là thi sĩ nửa mùa, nghe nàng sẽ đi xa, tôi đành chép câu thơ của Tú Xương, kèm trong quyển tập, vờ mượn của nàng, để học thi.

Ta nhớ người xa cách núi sông.
Người xa, xa có nhớ ta không?
Sao đương vui vẻ, ra buồn bã.
Vừa mới quen nhau, đã lạnh lùng!
Khi nhớ, nhớ cùng trong mộng tưởng,
Khi riêng, riêng cả tấm tình chung.
Tương tư lọ phải là trai gái.
Một ngọn đèn xanh, trống điểm thùng.

Nhìn xuống nhíu mày, đôi mắt Tâm chơm chớp, u buồn trong thoáng chốc. Hoài thấy dường như anh có điều gì xáo trộn, xa vắng âu sầu trong lòng, thì phải. Tâm tủm tỉm cười:

- Bây giờ thì giữa em và tôi có sông núi, biển hồ dặm trường cách biệt. Chia xa nhau, như con nòng nọc rụng rơi bỏ mất đuôi lúc nào chả rõ. Tình cũng tàn, mà chân cũng xiêu. Ừ. Tình chân thật, chứ không phải là chân giả như chân ông bộ hành, à nha.
- Bi giờ ẻm đi lấy chồng, thì chân giả rồi Chân giả mà vẫn bị xe anh Trọng cán cho nát bét ra. Chỉ còn em... yêu anh Đan thật trung thành thôi.

Bảy thản nhiên nói:

- Em tôi ơi! Anh Đan đã có ý trung nhân rồi em!

Các bạn lầm tưởng Nữ bông đùa, nên cười vang. Họ vô tư lự, như đàn chim biển đậu trên ghềnh đá rỉa lông rỉa cánh, dưới chớp nguồn rực lên từ góc trời xa. Không ai để ý đến Nữ mặt mày tái nhợt. Tay chân run rẩy, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực quắt quay.

Hoài nhìn ánh hoàng hôn ửng hồng sắc mây vàng tía, vần vũ ở phương đông. Các đài mây trắng, vàng, hồng, bay rất nhanh, từ đâu ùn ùn kéo nhau về trên biển cả dần dần đổi màu. Chiều tàn trong ráng hoàng hôn mờ đục, như giấc mộng vàng bên dãy thùy dương trở thành mầu tro, màu nâu tía ngà và mầu ven đêm ấm áp. Trăng bắt đầu mọc lú lên, ngăn đôi đường biển và đường chân trời, bằng một vầng sáng quang rạng lung linh huyền ảo, tuyệt vời. Trời đậm tối theo từng đợt sóng nhấp nhô. Đã mất hết mầu hoàng hôn lãng mạn diệu vợi ven biển, mầu xanh thẫm giao hòa giữa biển và trời cao vút. Màu xanh đại dương mênh mông, chen lẫn màu xanh cỏ của rừng núi bạt ngàn, ngun ngút lồng lộng ở phía Tây. 

Chương  37
Dệt Mộng Đào Nguyên

Sau ngày Hoài hân hạnh đạt danh hiệu rực rỡ: Hoa Hậu Cây Mùa Xuân năm 1962 tại Sơn Trà - Đà Nẵng, Hoài được mời vào làm việc tại Sư-đoàn 2Phòng 5. Do đó Hoài quen khá thân với Đan.

Rồi thì... Một chiều bất ngờ, Đan tìm đến Hoài, khi nàng đọc quyển “Một Lần Gặp Nhau” của Châu Trang Long. Dưới bóng mát ven khu rừng già, phía trước mặt là ruộng lúa mênh mông, thân lúa kết quả đơm bông vàng rực, óng ánh dưới nắng, lúa oằn cong ngọn nằm ngã lên nhau, trĩu hạt no tròn trông quá dễ thương. Nhờ màu xanh cây lá bên bìa rừng, cành cây không rậm lá, lộ ra khoảng trời xanh êm mát mênh mông, lọt nắng vàng tươi qua kẽ cành đong đưa, theo gió rì rào lao xao, mà cảnh vật trong vùng chiến tranh đỡ tiêu điều, hoang vu và cô quạnh biết mấy.

Chàng đưa hoa sen lên môi hôn, rồi tặng Hoài cánh sen còn tươi rói làn môi. Có lẽ Đan vừa hái ở đâu đó, cuống hoa và cánh hoa mọng nước, sắc hồng điểm màu trắng nhạt ven cánh. Trông tuyệt diệu dưới ráng chiều dắt vàng chan hòa trên cỏ cây nơi vùng hoang dã.

Hoa sen ở Huế trồng dồi dào nhất. Người ta ưa thích nó về nhiều mặt: Cánh sen ướp với trà uống vào có hương vị thật đặc biệt. Hoa sen để cắm vào lọ và chưng bày trên bàn thờ hoa lâu tàn. Hạt sen nấu chè thật bùi, hoặc hầm nấu các món ăn, hạt sen còn làm bánh mứt. Thân non làm gỏi ngó sen, lá sen dùng gói hàng. Hầu như sen không bỏ phí đi một thứ gì mà trời đã ban tặng. Sen là loại thực phẩm vừa ngon, vừa đắt, tận dụng, tiện dụng và hiếm quý. Có lẽ khi Việt Câu Tiễn dâng nàng Tây Thi, cô gái nước Việt sắc nước hương trời, đẹp tuyệt trần sang Tàu triều cống Ngô Phù Sai độc ác kinh khủng, mục đích làm cho Ngô Vương say mê đắm đuối Tây Thi. (Khiến mụ vợ Phù Sai ghen ghét Tây Thi vô cùng). Khi hoa sen cùng người đẹp Tây Thi xuất thân đến xứ người, dân Đế Đô ngàn năm cổ kính đất Thần Kinh càng yêu thích luyến thương hoài nhớ Tây Thi, nên ưa trồng nhiều sen hơn. Thì phải!?

Hoài vui mừng và sững sờ bỏ quyển sách xuống nệm cỏ xanh, hỏi Đan:

- Ồ. Chào anh. Anh đến có việc gì gấp không? Anh!

Đan lắc đầu, chàng hóm hỉnh mỉm cười không đáp. Ngồi xuống bên cạnh nàng, Đan lấy gói PallMall ra, gài điếu thuốc lá lên môi, mồi lửa, Đan chỉ ghiền hút thuốc lá không đầu lọc và uống cà phê đen đậm không đường mà?! Chàng nheo mắt thở ngụm khói nhỏ. Khuôn mặt trầm tư nén bớt vẻ khắc khổ, màu đen trên mái tóc chàng pha màu khói lam, đôi mắt Đan đẹp sáng long lanh nép dưới hàng mi cong vút, rung nhè nhẹ.
Hoài thắc mắc nhìn Đan mỉm cười, dò hỏi:

- Sao anh biết em ở đây, mà tìm thấy vậy?
- Nơi thanh vắng thế nầy hợp với em. Cũng như chỉ có Hoài, mới quyến rũ bước chân hồ hải của anh thôi.

Vẻ thanh lịch của Đan, có thể nói toát ra từ cử chỉ, dáng dấp ung dung, thư thái vô hình trung tác động đến nàng. Tim Hoài bỗng nhiên đập rộn ràng trong lồng ngực vui vui say say và mơ mơ.

Đan cầm quyển sách của Hoài đang đọc lên. Vô tình phong thư Hoài viết chưa kịp gửi, rơi xuống nệm cỏ. Có một vài giây trái tim Hoài co xiết cuồng quay, dường như ngừng đập. Nàng e dè dõi mắt nhìn từng cử chỉ thái độ Đan thế nào, hầu xác định mối liên lạc tương lai, giữa Hoài và..."ba anh bạn: Phú. Thắng, & Đan". Nàng ấp úng:

- Anh nầy, có nghĩa là anh... anh trai của Hoài...

Đan nhìn phong thư ghi KBC, chàng nheo nheo mắt, mỉm mỉm, cười cười, hóm hỉnh rất dễ... ghét:

- Lính kèn hả? Hay là lính kiểng?
- Ô!... Em không hiểu anh muốn nói gì? Vả lại, em hỏi điều nầy, anh đừng trợn mắt lên à nha
- "Lính kèn, Lính kiểng" - là thế nào anh ha?
- À, là Lính thành phố, thổi vào tim em bản tình ca muôn thuở.
Là Lính cảnh, đưa em đi dạo phố phường trước sự chiêm ngưỡng mến phục của mọi người. Đó em!
- Ơ... Cái anh nầy.
- Coi em kìa: bẽn lẽn, rụt rè, ngập ngừng khiếp vậy?
- Anh không làm việc, sao đến nơi nầy?
- Làm gì nỗi bây giờ? Em!
- Sao vậy anh?
- Anh buồn và nhớ... lạ lùng.

Tất cả quá thoáng chốc trở về, như tia chớp sáng lòa, làm choáng ngợp đầu Hoài. Chân trời nầy, sẽ trở lại rạng rỡ vui tươi, mời mọc, chào đón; Hay thê thảm buồn tênh hơn? Nàng biết rằng: Tình yêu thật kỳ diệu, nó đang mang hương nồng mới đến. Và, có thể xóa nhòa đi tất cả dĩ vãng ưu phiền dang xa. Hoài chợt nhớ đến chùm hoa “Forget Me Not” màu tím nhạt âm thầm, rụt rè khoe sắc trước mùa đông xưa cũ. “Ai đó” đã cài đóa hoa bẽn lẽn lên mái tóc nàng? Anh ta nói câu gì ấy nhỉ? Hoài quên bẵng quên phứt theo tháng ngày mệt nhọc, niềm nhớ bâng khuâng, buồn bã cơ khổ, lao đao theo chiến cuộc nơi chốn tha phương, ở xứ lạ quê người rồi sao?

Hai người nhìn nhau không chớp mắt. Bỗng Hoài phì cười. Tiếng cười trong veo như mạch suối rừng hoang dại. Đan khẽ mỉm cười, lắc đầu nhè nhẹ, chàng kín đáo thở dài. Dụi tắt điếu thuốc trên thân cây, rồi vứt đi, Đan nói:

- Em còn trẻ con không chịu được. Anh nói anh buồn, anh nhớ. Mà em cười ngạo anh. Hở?
- . . .
- Ngày đầu tiên, khi anh lội qua sông Nghĩa Phú, là anh mong ước làm quen với em. Em còn nhớ không?

Hoài nhớ “anh lính ấy” vô cùng. Nhớ đến nỗi nàng e dè cúi mặt xuống, vì bẽn lẽn, thẹn thùng, bối rối. Anh Đan xoay Hoài như xoay dế thế kia. Hoài không bối rối sao được chứ. Bởi vì, điều mới lạ đã xảy ra, êm ái mở hội trong trái tim muốn bừng lên hơi thở ngất ngây, say nồng lẫn dịu ngọt, trìu mến lạ thường...

- Bây giờ cũng vậy. Có khác chăng là ngày ấy anh lội qua sông sâu nước lạnh, dò tìm... Giờ đây, anh băng rừng vượt dốc, để đến bên Hoài. Anh sẵn sàng trả giá cao, để được sống giờ phút êm dịu, ngọt ngào thi vị, mà anh đã chọn. Em hiểu không. Hở em?
- . . .
- Em... Hoài thấy thế nào?
- Chỉ sợ em không có diễm phúc đạt được ước mơ. Làm sao em biết được, ước mơ nầy sẽ có thật, đến mức độ nào... Anh à.
- Vấn đề là còn tùy... ở em đó.

Khu rừng bảng lảng ánh hoàng hôn. Gió thì thào trên đầu ngọn cây phong, như ươm vàng dưới ánh chiều nhợt nhạt buông lơi. Từng bè mây xám đục chen lẫn mầu huỳnh tía, rồi ngả sang màu ven đêm. Bầu trời lấp lánh vì sao hôm và những vì sao lác đác trong cảnh hoang tàn còn tươi nguyên dấu vết. Có một cái gì rờn rợn; lành lạnh, lồ lộ vàng phai trên bình nguyên đang in lằn đạn bom tai biến.

Hai người thu xếp túi xách về phố nhỏ ăn cơm. Ráng chiều theo dòng men bia 33 rót vào lòng ly của chàng. Hôm nay Đan có vẻ ưu tư hơn mọi ngày. Thỉnh thoảng vầng trán rộng in nếp nhăn. Hoài bắt gặp nhiều lần chàng kín đáo thở dài nhè nhẹ vang lên. Hoài dè dặt liếc liếc nhìn Đan dò hỏi:

- Trông anh có vẻ buồn?
- Một vài tuần nữa thì chúng ta chia tay. Không biết bao giờ mới gặp lại. Anh muốn xin đổi về hậu cứ... không đi tác chiến nữa; để được gần em.

Hoài không biết trả lời sao cho phải, nàng chỉ lặng lẽ nhìn Đan, trên môi Hoài nở nụ cười sâu sắc, nguyên vẹn tình nồng. Đan xin Hoài tấm ảnh. Hoài được chàng tặng lại hai tấm ảnh, Đan kèm theo một phong thư dày, mà chàng đã viết sẵn:

- Lát nữa về trong Đoàn, em hãy đọc nhé.
- Không. Em đọc ngay... bi giờ kia.

Tính mở ra đọc thật, nhưng thấy mặt Đan đỏ bừng, như người uống rượu quá say. Cô quân nhân binh nhì, lính mới tò te vừa nhập ngũ, thấy thương thương anh chàng sĩ quan từng trải, nên Hoài không nở trêu phá chàng. Hoài cất thư vào quyển sách, nơi đã có phong thư Hoài định gửi đi.

Ngồi đối diện với Hoài, Đan chống một tay lên cằm, chàng nhìn Hoài nói:

- Em hãy đọc thư anh một lần. Anh mong sẽ mang đến cho nhau, niềm vui tràn ngập...
- Em biết nói gì bây giờ?
- Anh không muốn em nói gì cả, khi em chưa đọc thư anh.

Hoài nhìn rõ đâu đây trong quá khứ xa xôi, nhạt nhòa niềm hạnh phúc, đau khổ, buồn rầu nào, qua bóng dáng lung linh trong khói thuốc vờn bay tản mạn vào không trung. Buổi chiều nắng yếu ớt chiếu xiên, hắt lên hai cái bóng mờ mờ, chập chờn rung rinh trên tường. Hoài bỗng thấy lòng trào dâng lên nỗi buồn lâng lâng, man mác, lẫn dịu cảm ngọt ngào. Bởi tại đâu? Hay tại tiếng tơ lòng do dự băn khoăn, xao xuyến vấn vương chút hạnh phúc từ những con sóng xưa xô về, xếp lớp lăn tăn uốn lên uốn xuống trên dòng đời dạt dào giao động?

Trở về phòng, chưa kịp thay quần áo, Hoài vội vàng ngồi xuống ghế bố, tay run hơn bao lần khi mở thư Đan ra đọc. Hai bàn tay Hoài lạnh toát mồ hôi. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, khi toàn thân nàng nóng ran, dường như bị lửa đốt. Hoài đọc đi đọc lại lá thư mầu xanh, có nét chữ nghiêng nghiêng, đều đặn rõ ràng và đẹp của Đan. Trong căn phòng ngủ vắng lạnh, nàng đi đi lại lại nhiều lần. Cuối cùng Hoài ngồi phịch xuống ghế bố, và nhắm mắt hồi lâu. Có lẽ cánh thư đầy ắp ân tình trìu mến của Đan vừa qua, là cả một sức mạnh đích thực, làm cán cân tình cảm nghiêng về một phía, mà trước đó Hoài do dự giữa ngã ba đường: Phú. Đan. Thắng. Hoài bối rối, băn khoăn, ray rứt giữa ba hình ảnh đó thật. Nói rằng nàng "có số đào hoa". Có đúng không!? Nhưng lúc nầy Hoài như cánh hoa rừng vừa chớm nở, không nhiều thì ít, vẫn có hương vị mùa xuân đằm thắm ngọt ngào, quyến rũ chân thật, dịu êm. Mà ai ai cũng trải qua một lần trong thời kỳ mới chớm lớn khôn.

Không sững sờ run rẩy sao được! Khi chính Đan viết thư tỏ tình như thế nầy:... và ... "Nếu Hoài đồng ý, và không từ chối, thì anh sẽ về phép vào tháng tới. Anh bàn tính cùng gia đình, xin cưới hỏi Hoài trong dịp Tết năm nay. Em à.

Ôi! Thật sự như thế sao? Hoài như con chim bị thương nhốt trong lồng, bỗng nhiên được trả tự do, đâm ra choáng váng ngỡ ngàng, lúng túng, rụt rè do dự nhìn lại ô cửa quá khứ. Hoài quên mình có đôi cánh tung bay, tự do giữa biển trời lồng lộng! Chính cách xử thế khác nhau, của mỗi một người trai đoan chính thân quen, đã cho đời sống và tình yêu của nàng, hạnh phúc ít hay nhiều.

Hoài đã sống trong âu lo, run sợ, đau khổ do chiến tranh tàn khốc, chết chóc gần kề, sống như gần kề miệng vực giữa hai lằn đạn diệt vong. Nay Hoài nhận nơi Đan nụ cười ấm dịu, tha thiết, thân mật, tình yêu đằm thắm, ngọt ngào, và êm ái ngất ngây. Dù giữa Đan và Hoài hề chưa có một lần tay nắm nhẹ bàn tay. Đan chưa hề hôn lên mái tóc phiêu bồng gợn sóng của Hoài. Nhưng... Hoài hạnh phúc xiết bao!

Mùa hè nơi đây không nắng gắt oi nồng. Có từng đợt gió chiều thoảng nhẹ, gợi lên trong lòng Hoài nhiều nhớ nhớ. Thương thương. Mến mến. Rưng rưng. Say say dấu tình hoang dại... Nàng nghĩ nhiều đến Đan, và cảm thấy lòng trầm lắng xuống nỗi xúc động dịu êm, ngọt nào trong bình yên, và đỡ quạnh hiu, hay buồn vu vơ biết mấy!

Ái Ưu Du

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2010