SỐ 46 - THÁNG 4 NĂM 2010

 

Thằng Nèm

(tiếp theo)

Từ xa nhác thấy bóng ông Chủ Ruộng đúng trước cổng,thằng Nèm tay đang dắt Út Lép vụt buông ra, chân thì chạy, miệng thì la lớn :

- Ông Nội ! Út Lép ! Ông nội xuống rồi kìa.

 Út Lép cũng bén gót theo sau thằng anh, miệng tía lia :

- Ủa bà nội đâu ?
- Bà nội tụi bây coi chừng nhà cho tao đi.

 Thằng Nèm giọng ngạc nhiên :

- Bà nội hổng có sao hết hả ông nội ?
- Ông chủ Ruộng dang hai tay kéo hai đứa vào lòng
- Ông nội có chút chuyện bàn với má tụi bây nên bả phải ở nhà coi chừng nhà.

  Hai đứa yên lòng nắm tay ông chủ Ruộng rồi cùng bước vào nhà. Út Lép chạy tuốt ra sau bếp :

- Thưa má thưa dì Ba út Lép đi học mới dìa.

  Thằng Nèm cũng theo con em ra nhà sau kiếm má nó. Ông chủ Ruộng kéo ghế ngồi, đưa tay nhấc bình trà rồi rót vô tách. Lần tay vào túi áo, móc gói Basto ông kéo ra một điếu rồi mơ tưởng đến một ngày nào đó lá rụng về cội, thằng đích tôn của ông sẽ trở về chung sống cùng ông trong một mái nhà.

- Ông nội coi chừng tàn thuốc rớt cháy áo ông nội đó.

 Út Lép từ trong tay cầm cái bánh lá dừa, miệng vừa nhai vừa nói. Đưa tay xoa đầu con nhỏ:

- Mèn ơi ! Út Lép không nhắc chừng thì chừng vài phút nữa tiêu cái áo rồi. Sáng mai ông nội ngồi đò ra chợ, kiếm gì mua để thưởng công cho Út lép nha.
- Ông nội đừng đi chi cho mắc công. Con chỉ sợ cháy lủng lỗ áo của ông nội mà thôi. Ông nội đem đồ ăn xuống quá trời, con đâu có muốn cái gì nữa đâu.
- Nè Út Lép. Con có muốn về Cái Dầu ở gần ông bà nội không ?
- Thôi ! con ở đây với má với anh Hai hà.

 Thằng Nèm từ nhà sau bước ra, nghe Út Lép trả lời nó cũng phụ theo :

- Ông nội với má đang tính toán gì mà má cũng hỏi con như vậy.
- Thủng thẳng rồi ông nội nói, nhưng mà bây trả lời với má bây như thế nào.
- Thì hễ má ở đâu thì con ở đó. Ông nội có bà nội, còn thì má chỉ có con với Út Lép.Ở Mỹ An nầy đâu có sao đâu.

 Đến nước nầy thì ông chủ Ruộng đành phải nói rõ.

- Ra sau nhà nói với má bây lên đây để tao nói thêm cho rõ ràng để bây hiểu.

 Út lép lót tót vô trong, một lúc sau Thiếm Tư cùng bước ra nhà trước. Chỉ chiếc ghế biểu Thiếm Tư ngồi rồi ông quay sang thằng Nèm.

- Chuyện là như vầy. Thằng anh của bây, giáo Hoạch được cho dìa Châu Đốc ngồi ghế hiệu trưởng trường trung học. Nó thấy bây bị trễ hết một năm nên cậy tao xuống cùng bàn với hai má con tụi bây để cho bây lên Châu Đốc ở với nó mùa hè tới. Nhân thể nó sẽ dạy kèm cho . Hễ kịp thì năm tới vô học đúng lớp ở trường nhà nước, còn như thể chưa theo kịp nó sẽ để bây học trường bán công ở kế bên. Hễ khi nào theo kịp thì nó đem qua trường của nó.
- Má không muốn xa bây nhưng mà vì chuyện học hành má không muốn vong linh của tía bây tủi hổ. Thôi thì tùy ý của bây, lớn rồi má để cho bây chọn lựa. Má cũng tùy theo đó mà tính toán.
- Má cứ theo ý má đi. Hồi nẳm tới giờ má có thấy tui cãi lời má không ?

 Thấy ầu ơ ví dầu cũng chẳng thể gấp gáp quyết định. Ông chủ Ruộng ứng lời :

- Chuyện đâu cũng còn có đó. Từ từ rồi mình tính. Miễn sao được cả đôi đường. Xế xế rồi. Mẫn bây coi biểu xấp nhỏ lo cơm nước sớm.

 Thiếm Tư lặng lẽ quay vào trong chuẩn bị, thằng Nèm rủ con em qua nhà bé Hai chơi chờ bữa cơm. Ông chủ Ruộng ngồi lặng yên, vừa nhấp từng ngụm trà vừa phì pha điếu thuốc.

oOo

Sáng hôm sau, ăn sáng vừa xong. Bạn hàng kẻ vô người ra để đếm bánh mang về bán lẻ. Thằng Nèm, Út Lép cũng sửa soạn sách vở đi học, có tiếng của dì Ba từ ngoài sân trước :

- Quỷ thần ơi ! làm sao bà ngọai với con Đẹp xuống sớm dữ vậy ?
- Tao với con Đẹp đi từ hôm qua, xe hư không biết bao nhiêu lần ; cuối cùng nằm dài ở Lấp Vò. Chạng vạng tối đâu có xe dìa đây hai bà cháu phải xin ngủ qua đêm ngoài hang hiên nhà người ta , chờ tới năm giờ ngồi xe dìa chợ Sadec vì vậy xuống tới đây mới sớm dữ vậy chớ.
- Mấy hôm nay mợ Hai chờ bà ngọai muốn hụt hơi. Tưởng đâu chừng vài bữa nửa tháng ngờ đâu ngóng dài cổ cũng chẳng thấy tăm dạng đâu hết.

 Từ trong nhà Thiếm Tư, ông chủ Ruộng, thằng Nèm con Út từ nhà trong hối hả bước ra. Thiếm Tư vừara tới đã trách móc.

- Mèn ơi ! tui tưởng má quên mất mấy mẹ con tui rồi chớ !
- Oa mấy mẹ con tụi nó trông đứng trông ngồi mấy hôm nay. Mọi người thiệt là mừng khi thấy bà chị, con Đẹp xuống tới.
- Tưởng đâu dìa chừng vài bữa, giao nhà cửa ruộng đất cho tụi nhỏ để rảnh tay có ngờ đâu tụi nó không chịu lãnh, biểu là hồi tía tụi nó còn có nói là để phần cho con Thắm. Bây giờ nó đã theo ông theo bà rồi thì của đó để dành cho con Út Lép. Mai hậu nó có chút của kỷ niệm mẹ nó để lại cho.
- ÚT Lép mếu máo. Út Lép nhớ bà ngọai Út Lép khóc, anh Hai chọc là mít ướt sút cùi không cho khóc.

Nghe con nhỏ nói, ai nấy cũng chạnh lòng. Đẹp kéo Út Lép vô lòng :

- Chuyến nầy bà ngọai, chị Đẹp xuống ở luôn với Út Lép. Chịu không ? ngoại không dìa Ô Môn nữa.
- Chị Đẹp nói thiệt không vậy ngoại ?
- Thiệt chớ ! nhưng Út Lép có cơm nuôi ngoại không nè ?

 Thiếm Tư vừa ngó con nhỏ vừa nói :

- Muốn có cơm cho ngoại ăn thì mỗi ngày đi học dìa Út Lép phải đội bánh đi bán. Có vậy mới đủ chạy gạo nuôi ngoai ; chịu không ?
- Dạ chịu.

 Thằng Nèm ngó ra ngoài rồi hối con em :

- Trễ giờ rồi kìa. Lẹ lẹ sửa soạn đi đi Út Lép.

 Cả hai đứa liền chạy vào ôm sách vở ra rồi thưa mọi người đi học.
Thiếm Tư biểu con Sen chạy ra ngoài đình mua cháo lòng về cho mọi người lót dạ. Vói tay cầm bình nước, rót trà vô ly đưa cho ngoại Út Lép Thiếm Tư bắt đầu.

- Ông Nội thằng Nèm hối hả xuống đây vì ông giáo được đổi dìa Châu Dốc ngồi ghế hiệu trưởng, thấy thằng Nèm bị trễ hết một năm học nên ông giáo muốn nó theo ông giáo để ông dạy kèm cho nó. Tui đang không biết tính sao cho phải vì tui biết tánh ý của nó. Hễ tui không đi thì nó không đi ví dù vì thương nó tui để nó một mình theo ông giáo.
- Biết tánh con không ai bằng mẹ. Bây lo như vậy cũng phải, mình phải tính sao để nó theo học cho kịp với số tuổi của nó.

 Nghe đến đâu ông Chủ Ruộng hớn hở đến đó. Trước sau gì thì thằng đích tôn của ông cũng sẽ về gần gũi bên ông ; lá phải rụng về cội cho đúng lẽ. Thiếm Tư xoay vào trong kêu dì Ba :

- Dì Ba coi ngoài chợ đình có bán tôm cá gì tươi mua về làm cơm. Nhớ mua khá khá, đừng mua ba thằng bốn đứa nha ;nhà đông người tui không thích người ăn người nhịn đâu.
- Bà nội có kho nồi cá cháy. Út nói mua thêm mớ dưa Bồn Bồn ăn cho đúng cách.
- Ở Cái Dầu tao có nghe cá Cháy chỉ có miệt Cần Thơ Phụng Hiệp mới có nhiều. Bữa nay lần đầu tiên được ăn đó.

 Ngó bà ngọai Út Lép Thiếm Tư dọ ý :

- Nếu tui dọn dìa Châu Dốc, má với con Đẹp có theo không ?
- Tao bỏ nhà bỏ xứ theo bây để lo cho hai đứa nhỏ thì Mỹ An hay Châu Đốc gì thì cũng vậy thôi. Con Đẹp cũng vậy. Hễ tao đâu thì nó ở đó.

 Ngó qua ông chủ Ruộng Thiếm Tư nói :

- Bây giờ thì còn quá sớm. Đợi khi ông giáo về ở Châu Đốc thì mấy mẹ con bà cháu sẽ lên Châu Đốc dòm ngó sự tình rồi mới tính. Gần gũi ông giáo, gần gũi thằng Nèm để lo cho nó ăn học tiện thể gần gũi để lo cơm nước cho ông giáo mà trả lễ cho phải đạo.

 Trong lòng ông chủ Ruộng chợt có cái gì nghèn nghẹn. Vợ chồng ông có phước có được đứa đích tôn thật là đáng đồng tiền nhưng lại thiếu phước không có được đứa con dâu như Thiếm Tư.

(còn tiếp)

Trần Phú Mỹ

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2010