Xuân TÂN MÃO - SỐ 49 - THÁNG 01 NĂM 2011

Một Chuyện Cổ Tích Chưa Ai Kể

Nguyên Nhi

Hồi xửa hồi xưa, chả xưa lắm đâu, có một chàng trai...
Hừ, thời nào, ở đâu mà chẳng có một chàng trai?! Chuyện cổ tích nên bắt đầu từ một thiên thần hay một mụ phù thủy chứ! Nhưng thôi, sẽ không có ai tranh biện gì về nội dung những chuyện cổ tích đâu, thế nên ta, cứ bắt chước nhiều chuyện cổ tích trước, cứ thong dong khởi chuyện từ một chàng trai.

Chàng trai này sống ven một khu rừng hẻo lánh, không hay tiếp xúc mọi người, không quen thói chợ.
Ngày nọ, chàng đang đi săn...

“Chàng trai ơi, sao chàng sống cuộc đời buồn tẻ thế?” Chàng trai ngơ ngác nhìn quanh. Không ai, chỉ thấy một con chim địa đàng đang lách tách chuyền cành.

“Buồn ư?” Chàng hỏi lại chim. “Ta sống thanh bần, không lý chuyện được mất, không màng sự hơn thua, không nghe điều trái tai, không nhìn cảnh gai mắt, chẳng có chi làm ta phải buồn.”

“Nhưng cuộc đời sẽ vui hơn, nếu...“

“Nếu gì?”

“Nếu chàng có một người vừa là bạn, hơn thế, vừa là một tri kỷ, hơn thế nữa, vừa là một người tình...”

“Nhưng tìm đâu ra người ấy bây giờ?”

“Hãy nhìn sang phía bên trái chàng, dưới tán cây cổ thụ ấy!” Và con chim địa đàng vỗ cánh bay đi.

Dưới cành cây rêu mốc, chàng trai chỉ thấy một nhành lan. “Đây sao?” Chàng phân vân, tự hỏi. “Chính em đây!” Rõ ràng là âm thanh phát ra từ nhành hoa trắng mộng.

Chàng trai mang giò lan có bông hoa trắng muốt về nhà. Từ đó, ngày ngày, chàng đã có một người bạn, hơn thế, một tri kỷ, hơn thế nữa, một người tình, sẻ chia cuộc sống.

Một sớm, lúc chàng đang trà đàm cùng đóa lan thì một mụ già có chiếc mũi khoằm xuất hiện. Mụ bay trên cán chổi, tay hươi hươi chiếc gậy đen tuyền.

“Này tiểu tử kia, ta không cho phép ngươi ở lại đây lâu hơn nữa!” Mụ phù thủy (vâng, cầm chắc đây là mụ phù thủy rồi) trỏ ngón tay có vuốt sắc vào mặt chàng trai.

“Đừng đùa, mụ! Đây là nơi ta lưu trú bao năm. Sự bình an của ta ở đây. Hạnh phúc ta ở nơi đây. Chẳng ai, không gì có thể bắt ta lìa xa chốn này. Ngay cái chết!”

“Không, ta không cho phép ngươi! Ta ghen ghét với niềm vui của tất cả mọi người! Ta căm thù tất cả những gì được gọi là hạnh phúc trên đời! Hôm nay ta đến để mang cho ngươi một lời nguyền rủa. Ngươi sẽ phải đi biền biệt khỏi chốn này. Đóa lan kia sẽ chết héo. Ngươi chỉ trở về được, bông hoa kia sẽ chỉ hồi sinh, nếu như  ngươi gom hết được cả vũ trụ trong tay! Ha ha, đừng mong, điều này chỉ Thượng đế mới có thể làm được.”

Mụ phụ thủy cười như hí, vung gậy. Đóa lan bỗng héo úa, quắt queo, rũ rã. Một luồng khói đen mù mịt cuốn chàng trai ra khỏi cửa. Chàng ngất đi. Thế rồi mụ phù thủy ngoáy đôi mông teo tóp, giật mạnh cán chổi, bay vù.

Tỉnh lại, chàng trai thấy mình đang nằm giữa rừng già.

“Này chàng trai, hãy cho ta biết vì sao nên cớ sự.”Rừng bảo.

“Tôi bị ám bởi một lời nguyền rủa ác độc. Tôi phải đi gom cho được bằng hết cả vũ trụ này.” Chàng trai buồn bã thố lộ mọi chuyện cùng rừng.

“Thật tội nghiệp chàng trai! Không ai có thể hóa giải lời nguyền ấy đâu, ngoài Thượng đế và các thiên thần. Là rừng, ta không thể giúp gì được cho ngươi. Ta chỉ có thể tặng ngươi một chiếc lá.”

“Hỡi ơi, tôi có thể làm được gì với chiếc lá khô kia?”

“Ta không biết! Nhưng hãy nhớ tuy chỉ là một chiếc lá nhưng nó dung chứa tất cả những đổi thay của tám tiết bốn mùa. Nó đã khiến trời đất xanh tươi thì khi rũ rã cũng hóa thân vun bón cho mầm cây mới.”
Chàng trai cất chiếc lá vào bọc rồi giã từ, tiếp tục cuộc lữ hành vô vọng.

Một trưa, đang nằm ngủ mệt, chàng trai chợt nghe tiếng gió. Gió hỏi, chàng trai bộc bạch chuyện riêng.

“Dù muốn lắm nhưng ta không thể giúp gì được cho chàng đâu, hỡi chàng trai.” Gió ái ngại. “Nhưng nếu chàng không chê thì, đây, ta xin gởi một làn gió nhẹ. Hãy gìn giữ nó trong suốt cuộc hành trình”

“Một làn gió? Tôi biết làm chi với làn gió vô tình này?”

“Đừng xem thường, chàng trai! Làn gió này sẽ mơn man chàng sau một ngày mệt mỏi. Gió này sẽ mang đến cho chàng hương sắc bốn phương, lời tự tình êm ái của thiên nhiên. Gió sẽ theo chàng, đưa chàng đi và chỉ dừng lại nơi chàng muốn dừng lại.”

Chàng trai nhốt gió, rồi lại đi.

Đêm về, chàng trai nằm ngắm bầu trời mênh mông. Bầu trời hỏi chuyện, chàng kể.

“Ngươi đã vướng vào lời nguyền độc ác nhất thế gian. Nhưng xét ra nhân gian ai cũng mắc một lời nguyền nào đó.”

Bầu trời an ủi chàng trai. “Thử xem, ta có thể giúp được gì... Ô không thể! Cái ác đang lấn lướt điều thiện và mụ phù thủy kia đang thống trị thế gian. Ta chỉ có thể tặng ngươi một đóm sao nhỏ. Đóm sáng lẻ loi này có thể dẫn đường ngươi, mang đến cho ngươi một niềm tin, dù nhỏ nhoi, trong đời. Đó có thể là vì sao mang cả nguồn sáng của triệu triệu thiên hà, nếu ngươi muốn nghĩ thế!”
Chàng trai hái sao, rồi đi tiếp.

Chàng trai đi nữa, theo gió, đến biển. Biển hỏi. Nghe chàng tâm sự, biển ngậm ngùi.

“Ta không thể giúp gì được cho ngươi. Ta chỉ có thể tặng ngươi một giọt nước.”

“Nhưng tôi biết làm gì với giọt nước bé bỏng này?”

“Đừng xem thường nó! Tuy chỉ là một giọt nước nhưng nó chứa đựng cả muôn trùng sóng gió, cả lẽ tuần hoàn vũ trụ. Bây giờ hãy để ta đưa ngươi qua bên kia biển, để xem núi giúp được gì cho ngươi.”
Chàng trai nhận giọt nước rồi lại lên đường.

Nghe chàng trai kể chuyện, núi bùi ngùi lắm, nhưng...

“Ngươi cần đến ta ư? Muôn đời trầm tư, e ta không thể giúp gì ngươi được”

“Suy tưởng, đó không phải là sức mạnh hay sao?”

“Vậy thì ta sẽ tặng ngươi những trải nghiệm của đời núi.”

“Trải nghiệm của đá?”

“Ta hiến cho ngươi hòn cuội này. Gió triệu triệu năm đã bào mòn nó đấy! Hãy giữ nó, cũng có nghĩa là người gìn giữ mọi biến thiên trời đất bên cạnh sự tĩnh mặc của tâm hồn ngươi. Chúc ngươi may mắn.”
Chàng trai nhặt hòn cuội. Rồi đi.

Chàng trai đi tiếp, đến một hoang mạc. Sa mạc hỏi, chàng đáp.

“Này, ta nói cùng ngươi, ta không thể giúp được gì ngươi đâu. Họa hoằn ta chỉ có thể cho ngươi một hạt cát. Giữ hạt cát này để lúc nào cũng nhớ đến thân phận nhỏ bé của con người.”

“Một hạt cát? Có liên hệ gì đến thân phận của tôi?”

“Chẳng phải ngươi cũng từ bụi cát mà ra ư? Rồi một ngày ngươi cũng trở về cát bụi. Nhưng hãy nhớ rằng hạt cát cũng có niềm kiêu hãnh và vinh quang riêng của một hạt cát.”
Chàng trai đón hạt cát và tiếp bước.

Rồi mây đến. Mây đã biết chuyện, cuồn cuộn kéo đến thăm hỏi chàng trai.

“Ta có thể hiến chàng một sợi mây nhỏ bé.”

“Một sợi mây? Nó chỉ cho tôi ý thức về sự mong manh trôi nổi của phận người. Nó chỉ làm nẩy sinh trong tôi những ý tưởng u ám về cuộc sống. Có ích gì đâu?”

“Hãy nhìn vào mặt kia tích cực. Sợi mây này đã đi suốt đất cùng trời. Sợi mây bé con này sẽ gợi mở cho chàng những chân trời phiêu lãng. Dù chàng đang ở bất cứ đâu. Nó sẽ mang đến cho chàng những chuyến viễn du trong trí tưởng.”
Chàng trai giữ lại sợi mây bé bỏng.

Chàng trai lại đi. Chàng băng qua những thành phố điêu tàn vì loạn lạc, đói ăn, những làng quê xác xơ cháy rụi. Lửa hỏi vì sao lưu lạc chốn này, chàng trai ảm đạm tâm sự.

“Con người đã dựa vào năng lực của ta để hủy diệt chính họ!” Lửa giận dữ. “Riêng ngươi, ta tặng ngươi đốm lửa nhỏ nhoi này, để từ đó ngươi thắp lên hy vọng. Hãy đi mà soi rọi niềm tin. Hãy cố vươn lên từ đống tro tàn. Ta chính là sức mạnh tàn hại nhưng cũng chính là quyền năng cứu rỗi.”
Chàng trai cất đốm lửa, lại tiếp tục cuộc hành trình vời vợi...

Đêm ấy, chàng trai nằm mơ. Thoạt tiên chàng thấy đôi cánh trắng, và rồi một khuôn mặt thiên thần hiện rõ.

“Thôi, ngươi đã có thể trở về được! Đủ rồi, ngươi không thể cứ lang thang cho đến ngày tàn rũ. Hãy trở về mà hóa giải lời nguyền ác độc kia đi. Hãy mang tất cả những tặng vật ngươi nhận được và trở về.” Thiên thần vuốt mắt chàng trai. Chàng bừng tỉnh. Mặt trời rực rỡ đằng Đông.

Thì về...
Ông lão về đến nhà... Đúng vậy, ông lão chính là chàng trai ngày nào đã bôn ba theo số phận mình. Ngày đi tươi tắn, trẻ trung; ngày về phong sương, dày dặn.

Á ha, mụ phù thủy lại xuất hiện! Con mụ quái quỷ ấy vẫn như ngày nào, không có gì thay đổi, nghĩa là không già thêm chút nào hết. Có lẽ xưa ấy mụ đã cằn lắm rồi, đến đỗi không thể già thêm được nữa. Mụ tức tối nhìn ông lão, thở phì phò. Cổ họng mụ thoạt tiên chỉ phát ra được những tiếng ục ục, nhưng rồi mụ cũng rú lên được một tiếng hãi hùng. Tiếng rú mụ làm kinh động con chim địa đàng đang chờn vờn bay trên vòm lá thấp. Không một lời, mụ xắn tay áo thùng thình mốc thếch, vung cây gậy cùn, ngoáy đuôi chổi xác xơ, bay vèo về phía bóng tối. Phía mà bây giờ người ta gọi là địa ngục. Từ đó, không còn ai thấy mụ xuất hiện nữa.

Ông lão thả gió ra, đính những sợi mây và ngôi sao nhỏ lên trần nhà. Ông nhóm lửa, đặt chiếc lá khô, hòn cuội, hạt cát dưới gốc lan, rồi tưới lên đó giọt nước biển. Lạ lùng thay, giò lan tàn tạ bỗng hồi sinh, lại bung ra những cánh hoa trắng nõn.

Ông lão lại đi săn, lại trồng trọt, lại an vui với cành hoa thắm mộng

Một chiều, chiều lắm lắm...

“Ta đã đi, đã sống, đã tìm. Đã gặp. Ta đã nhận, đã trân trọng giữ gìn. Nhưng ta biết làm gì với những tặng vật của vũ trụ và cuộc sống đây? V...ợ ta biết làm chi cho hết cuộc đời ta?” Ông lão ngậm ngùi.

“Với những thứ đã có ấy, sao chàng không làm thơ?” Lan thì thầm.

Vậy đó, ông lão làm thơ...

Phải thật lâu về sau mới có người mở cửa căn nhà hoang tàn của ông lão. Trong nhà chỉ có bụi tro và những bài thơ tình khắc trên đá.

Nguyên Nhi

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2011