Xuân TÂN MÃO - SỐ 49 - THÁNG 01 NĂM 2011

Rừng Thương Với Duyên Thơ Kỳ Ngộ

Một sáng  nắng thu trong suốt và mượt mà như lụa, trời se lạnh khiến cho tôi  nghĩ tới một bờ vai ấm áp thân thương  - Ơ ! ta đang mộng mơ.thơ trẻ nữa rồi - ừ mà có ai cấm đoán ta đâu..  !

Khoác chiếc áo ấm và thêm tấm khăn  quàng màu khói hương tôi thư thả vào Rừng Thương... Phải, khu rừng này tôi đã đặt tên  là  Rùng Thương. Đây là một vùng cây cối ở tuổi trung niên,,không già nua cằn cỗi,  không yếu đuối khẳng khiu, không rậm rạp sầm uất; có chỗ đủ cho mưa rơi ướt đất, cho nắng le lói cây cành, co nơi trú ngụ của vài đàn chim ríu rít..  có đường  mòn cho bước chân ai rẽ lối, có tiếng róc rách khẻ reo của khe suối nhỏ núp mình dưới những lùm hoa dại, cỏ  hoang.  Một dáng rừng nên thơ biết mấy cho tôi, một kẻ đang tập tễnh muốn làm thi nhân(?)

Rừng Thương thật rộng và chạy dọc theo con lộ Rainforeste; dài bằng từ đầu  khu  chung cư  khá rộng lớn tôi đang tạm trú.va còn dài đến cuối khu chung cư kế cận.. Khu rừng  chỉ ngăn cách với chung cư bởi một dãy rào cao bằng song sắt..có cổng bên hông để vào rừng Hôm đầu tiên khám phá được nơi này lòng tôi bỗng thấy xôn xao một cảm xúc thân thương kỳ lạ ! sao mà quen thuộc ! sao mà  nhớ nhung !! Rồi bỗng thấy như mình đang chìm lỉm trong bao nỗi nhớ niềm thương, đang chơi vơi giữa dòng sông kỷ niệm đầy ắp mộng mơ..Rừng Thương ơi,,,,thế là Rừng Thương mang tên đầy ý nghĩa đó..  để tôi  mỗi ngày dạo bước làm thơ... rồi  những mùa thu từ xưa cũ lần lượt trở về nghiêng đầu tâm sự.

Hôm ấy trời thu lành lạnh tôi vào rừng... gót nhẹ trên lá, theo  lối mòn dẫn dắt... nắng vàng đang rơi rụng xuyên cành.. như điểm bước  chân tôi.
Áo ấm khăn  quàng mà vẫn rùng mình mỗi cơn gió thoảng.        

Áo ấm khăn quàng sao vẫn lạnh  
            Nào ai sưởi ấm, một bờ vai        
 Ôm vào lòng... có lần Em nói
 Lau nước mắt... dỗ Chị nguôi ngoai    

            Xa nhau quá   đường đi diệu vợi
          Trong thương tưởng gửi hết hình hài
             Cho Chị  cả niềm vui, nỗi nhớ
            Tình Em này chẳng chút nhạt phai

Mới mấy hôm trước đó, tôi đã gần như suýt làm ngập lụt cỏ cây nơi này bởi nước mắt đổ xuống mỗi ngày và làm choáng váng cả Rừng Thương nhưng sau đó thì Rừng Thương :     

Nắng như lụa, rải vàng trên lối
Với Nàng Thơ dạo bước chân êm 
Lời thương nào... ngọt ngào rót mật
Dư âm nào, vang vọng  tên Em 

Cho cõi lòng bình yên  ấm áp       
Khúc nhạc nào dìu dặt êm đềm
Giữa rừng Thương, Duyên Thơ đón đợi   
Rồi ta như chung một nỗi niềm 

Cho  Rừng Thương vi vu tiếng hát 
Theo lá rơi, rụng bớt ưu phiền
Thiên hạ, dưới gầm trời muôn lối
Tình Thơ vạn nẻo vẫn vô biên  

Vào Rừng Thương tôi vẫn hay ngồi trên một gốc cây như được mài trơn láng, tôi nghĩ : chắc chỗ này đã có nhiều người Thơ ngồi đó để.hồn... không ru với gió, không thơ thẩn cùng mây  thì cũng vơ vẩn  nhớ nhung, ai hoài kỷ niệm như tôi !

Tôi vẫn thường tự hỏi :
Có phải người thơ nào cũng hay hờn dỗi, hay buồn phiền  hay chuốt đắng cay ! ?
Có phải người thơ nào cũng dễ rung cảm, dễ mơ mộng  va hay dễ  đắm say?!
Có phải người thơ là thế..hay tại trời sinh ra người  thơ thì phải thế ? !...
Tôi mỉm cười tự trả lời : chịu thôi, chẳng ai dám khẳng định  điều này, có chăng là mình suy phận ta ra phận người đây thôi...

Đang thả hồn bay bổng chợt tôi có cam giác là lạ...tôi đưa mắt nhìn xuống, một chú sóc. Tôi nhận ra chú sóc đốm, chú thỉnh thoảng chạy vụt qua trước mặt tôi khi tôi thơ thẩn trong rừng này. Sóc ta thường leo mau, hạy nhanh như cắt mà sao giờ này ngồi êm ru ở góc đá thế kia. nó đang dưa mắt mơ màng nhìn tôi.. Tôi buộc miệng “này chú mi đang làm thơ”... chưa dứt câu tôi đã thấy thoáng một cái chú tót lên tới đọt cây.. Ừ thật nhanh như sóc, thế là ta làm sóc mất hứng rồi, biết đâu nó đang làm thơ và đang muốn làm bạn thơ với mình ! 

Đang nghĩ vơ vẩn thì một con chó nhỏ, chó Nhật  từ đâu chạy lại, hít hít khẻ vào chân tôi, quay ra sau.. thì một thiếu niên  Á Đông trắng trẻo, dáng người thanh lịch chừng 17, 18 tuổi dang đứng nhìn tôi, cái nhìn trìu mến dường như thân quen, trên tay là sợi dây xích.. Thoáng một chút ngạc nhiên tôi dịu dàng hỏi        

- Are  you Chinese ?
-  Không, thưa bà..
-  A, cháu là người Việt Nam 

Tôi vui thích khẽ reo lên... chú bé tươi nét mặt trả lời :

- Dạ phải ! Cháu tên Minh Tuấn
- Chào cháu Tuấn, cháu đi chơi rừng hả lần đầu vào đây phải không ?
- Dạ, nãy giờ cháu đi xa xa sau bà  
- Cháu qua Mỹ hồi nào ?
- Dạ mới một năm thôi
- Hèn chi cháu nói tiếng Việt hay quá

Thế là từ đó tôi có chú bé bầu bạn trên các nẻo đường của Rừng Thương vào những ngày học sinh nghỉ học .Chú bé tỏ ra rất trìu mến tôi. và dần dà chú ta tâm sự :

-  Bà ơi, bà có vài dáng dấp giống bà ngoại của cháu lắm :
- Thật à 
-  Bà ngoại cháu cũng nói tiếng Huế, trông già hơn bà  một   chút.       
- Thế ngoại của cháu đâu rồi?

Chú bé rưng rưng nước mắt nhỏ giọng :

- Bà cháu mất..rồi, cách đây mấy  tháng !!

Tôi ôm lấy vai chú bé, mái tóc mượt và hơi quăn, mái tóc này với vùng  trán mênh  mông của Tuấn khiến  cho tôi tìm thấy nơi nó  một người  Thơ trong tương lai. Tôi chợt nhớ tới mấy câu thơ trong một bài thơ làm khi nhớ tới người  em ở xa :

Và em đó, vừng trán mênh mông
Nụ cười buồn, hương thơ phảng phất

Tôi ngậm ngùi theo Tuấn nhẹ nhàng hỏi :

-  Cháu có thích Thơ Văn không ?        
-  Cháu thích chứ !
-  Cháu có làm dược Thơ không ?

Chú bé có vẻ bẽn lẽn ngập ngừng :

- .. Cũng vài câu vớ vẩn.. vô vị thôi bà ạ!

Tôi thích thú nhìn Tuấn. Nó nói tiếp

- Bà có thể dạy cho cháu không ?  -

Nghe chú  bé nói vậy tôi hơi sững người một chút hỏi lại :

- Sao cháu lại bảo bà dạy, cháu  biết bà là người  làm được  thơ  à ?
- Nhìn dang dấp của bà và trong lời nói của bà khi bà chuyện trò với bạn trên điện thoại cháu biết chứ !

Lúc này thì tôi chẳng còn ngạc nhiên nữa vì thỉnh thoảng đi với Tuấn trong rừng có lúc tôi đã nói chuyện Văn Thơ với bạn bè.Tuấn. tiết lộ‘’ bí mật’’

-  Bà ơi, khi cháu mới dọn tới đây chừng năm hôm thì sáng nào , qua cửa sổ cháu cũng thấy bà dắt con chó trắng này đi ngang nhà cháu.. nhiều lần muốn theo bà để làm quen nhưng cứ phải đi học, vừa rồi trong dịp nghỉ lễ mới theo được bà vào rừng. Bà ngoại cháu cũng làm nhiều Thơ và thường ngâm nga cho cháu nghe Bà còn nói với cháu:    
- Bất cứ lúc nào.. hễ làm Thơ được thì cứ làm, lúc  dầu cháu không hiểu cháu hỏi :
- Làm Thơ được là sao hở ngoại ?
Bà giải thích : - ''nghĩa là khi thấy trong lòng mình dường như có một cái gì xôn xao  nhe nhàng thúc giục mình làm một cái gì đó trong tình trạng mắt mình đang thấy, tai mình đang nghe và trái tim mình dường như muốn nói cái gì đó, người ta gọi là nguồn cảm hứng là một linh cảm đó cháu..là lúc ta làm thơ được’’...  Tuấn nói một hơi như đọc một bài thuộc lòng, rồi lắc đầu nói tiếp  :   
-Thưa bà thật sư cháu chưa hiểu  hết được lời của  ngoại cháu đâu.  Bà cháu còn vuốt đầu cháu bảo ;
- Cháu phải biết thường những người  làm Thơ dù nhiều dù ít cũng như người ưa thích Thơ thường có một phong thái đặt biệt  rất dễ được người  mến mộ  !?    

Trong lúc Tuấn nói ánh mắt Tuấn dường như mơ màng pha lẫn chút say mê..tôi cảm thấy nơi Tuấn đang có một nguồn cảm hứng nào đó,không bỏ lỡ cơ hội,tôi vội nói với Tuấn 

-  Này Tuấn, cháu thấy nắng  như thế nào trên con đường ta đang đi hôm nay ?

Tuấn ngước mắt nhìn tôi ngập ngừng đọc :

Nắng mai trải lụa trên đường .
Gót hài rảo bước, nhẹ  vương ánh vàng

Tôi mỉm cười gật gù :

- Được lắm,tiep tục đi Tuấn.    

Ngẫm nghĩ một chút Tuấn đọc tiếp:

Thì thầm gió gọi thu sang 
Đẩy đưa bướm lá lang thang cuối rừng.

Tôi vui thích nói như reo:

-Ô! hay lắm!  cháu đang có nguồn cảm hứng, lúc này là lúc cháu làm được Thơ đó, bây giờ thì cháu hiểu phần nào lời bà ngoại cháu nói rồi chứ!!

Nghe tôi nói vậy mặt Tuấn rạng rỡ, má hồng mắt sáng long lanh, nhìn Tuấn lúc này mới đáng yêu làm sao .  
Thế là từ đó Tuấn là người bạn Thơ nhỏ của tôi,nhờ từ bé quanh quẩn bên bà ngoại nên Tuấn như được thấm nhuần được tư chất của người làm thơ tuy chưa được bao nhiêu. Tôi và Tuấn đã trở thành bà cháu ngoại hồi nào không hay..làm cho hai gia đình Việt Nam độc nhất trong chung cư toàn là Người Mỹ này trở nên thân thiết ..và má Tuấn trở thành con gái nuôi của tôi.. má má con con thật đậm đà.

Cứ thế hễ ngày nào không có giờ  học, mỗi khi đi vào Rừng Thương là tôi đì ngang qua nhà Tuấn gọi Tuấn cùng đi... Thỉnh thoảng Tuấn khoe một bai thơ Tuấn mới làm nhờ tôi nhuận sắc, có hôm Tuấn ứng khẩu ngâm nga vài ba câu lúc đang đi trong Rừng Thương với tôi, lúc thì  thơ theo thể Tự do  có khi câu  Năm chữ :

Hôm nay vào Rừng Thương 
Ôi! trời thu đẹp quá    
Mùa thu đang chín muồi  
Lá thu vàng ngập lối....

Mỗi lần nghe Tuấn xuất khẩu thành Thơ như vậy lòng tôi lại dấy lên  một  nỗi  cảm xúc yêu thương..và hết sức vui mừng vì thấy năng khiếu của Tuấn phát triển rất nhanh.. rồi bà cháu đôi lúc làm chung một bài thơ, chúng tôi như có nhũng rung cảm đồng điệu.          

Đi bên cạnh Tuấn, những lúc trao đổi Thơ Văn tôi như thấy cuộc sống cuối đời  của tôi nó thi vị làm sao và tôi không khỏi thầm nghĩ:- Phải chăng đây là Duyên Thơ Kỳ Ngộ đến với mình và đây là người  Thơ.. trong tương lai   mình sẽ gửi gắm'' gia tài ''Thơ Văn của mình sau khi mình vân du tiên  cảnh ?!!

Ôi ! Rừng Thương duyên thơ đón đợi
Đẹp vô cùng kiếp sống thi nhân

 
Thái  Bạch Vân

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2011