SỐ 51 - THÁNG 07 NĂM 2011

 

Chuyện ANH và TÔI

Phần Thứ Nhất

Chương   7
Tiếng Tu Huýt Gợi Tình Xuân

Nhiều cuộn mây trắng lững lờ gợn trên lưng trời sáng bạc thêm óng ánh, mây là đà in bóng trên mặt hồ Than Thở, thoáng chốc mây trôi về chân núi Lâm Viên. Nắng ươm hồng trên những cành hoa anh đào lả lơi chúm chím nụ hồng xinh xinh. Từng đàn chim én thoăn thoắt chao liệng trên không trung, chúng bay bướm vẽ những đường cong khá lả lướt, ngoạn mục. Cánh lá nhung lam mông mốc mươn mướt, rung rinh từng chùm phấn mimosa vàng lác đác e ấp run run theo gió, hoa mimosa tỏa mùi hương thoảng nhè nhẹ là lạ, vì mùi hoa hơi hăng hắc. Bao tiếng chim ríu rít rủ gọi nhau về mở hội ngày đầu năm mới ở hiên ngoài. 

Cảnh đến thăm tôi vào một ngày chủ nhật đầu năm mới. Cảnh: Dáng người to to, cao cao. Mái tóc quăn quăn gợn sóng cắt ngắn ép sát vào gáy, dưới vầng trán rộng và cao, là cặp lông mày rậm nhưng không dữ dằn, đôi mắt hai mí to và đẹp, hàng mi cong cong, miệng rộng, nụ cười tươi với hàm răng trắng bóng khá đều. Mũi lân to bè khoan khoái, làn da Cảnh ngăm ngăm nhuốm phong trần. Nói chung chung gương mặt Cảnh và thân thể chàng tạo thêm phần hiên ngang, đĩnh đạc, an hòa, toát lên một vẽ gì độ lượng, mực thước, chững chạc hiền hậu, ân cần mời gọi, mà lại thẳng thắn oai dũng trang nghiêm, làm cộm lên trong lòng tôi niềm thương thương, dạt dào trìu mến, hay hay sao sao ấy. Cảnh là chàng trai sinh trưởng ở miền Sông Hậu. Ba của anh ấy ở miệt Cầu Kè (Trà Vinh) quê mẹ anh ấy ở Sóc Trăng (Long Phú). Nên Cảnh hấp thụ lối sống hồn nhiên, chân thật, vui tính, bộc trực, ăn nói thẳng thắn, thành thật. Cảnh không khách sáo, không ngại ngùng tự nhiên gõ cửa phòng riêng, khi ngày Chủ Nhật tôi cần nghỉ ngơi chập chờn trong giấc ngủ trưa.

Cảnh cởi tấm áo quân-phục sinh-viên sĩ quan Võ Bị đã mặc ra, chàng máng chiếc áo có cầu vai đỏ lủng lẳng dây biểu chương lên lưng ghế dựa. Cảnh cởi bỏ cà vạt đen lủng lẳng trước ngực áo sơ mi trắng ngần, áo quần thẳng nếp ly hồ ủi cẩn thận. Chàng chỉ mặc áo thun trắng và mặc quần tây, chân mang đôi giày đen bóng loáng. Có một lần đến thăm tôi Cảnh đã cởi đôi giày ra, chàng nhìn lui nhìn tới ở trong phòng (phòng phụ nữ độc thân thì làm gì có đôi dép loại đàn ông nào). Cảnh muốn đi chân không cho thoải mái, mát mẻ nhẹ nhàng xí. Tôi hiểu ý và tinh nghịch cầm đôi dép cao gót của mình giơ ra trước chân chàng. Cảnh tủm tỉm cười ung dung xỏ ba ngón chân vào chiếc dép, còn ngón kế và ngón út thì chìa ra ngoài cọ quệt xuống nền gạch. Rồi Cảnh đứng lên đi ưỡn ẹo, nhoi nhoi cái đít như... như đít vịt, ì ạch uốn éo vặn vẹo thân hình, Cảnh đủng đỉnh đi lui đi tới, hai tay đánh đằng xa giống mấy cô người mẫu điệu hạnh. Cho tới lúc đôi dép không chịu nổi sức mạnh “trăm cân”, đã xẹo qua một bên, khiến Cảnh chổng cù đơ ngã lăn cù cù.

Chúng tôi cùng cười rộ. Bốn mắt đã âu yếm lắng đọng say sưa niềm khát vọng yêu thương trong bể tình. Tôi cảm thấy xôn xao niềm vui thích, tự tay mở rộng cánh cửa đón nhận một hình ảnh tin yêu, nung nấu cồn cào “chất đam mê” đang âm ỉ cháy rực trong lòng. Gợn tình hây hây phơi phới mang nhiều luyến thương dĩ vãng mờ phai đã xốc đứng tôi dậy. Hiện tại khẽ khàng ỏn ẻn và líu ríu nhí nhảnh đọng lại ở giếng mắt tôi; kể từ khi chúng tôi tíu ta tíu tít nhón gót nhè nhẹ lâng lâng ríu rít rủ rê nhau đi vào đời.
Cảnh nheo nheo mắt, cười cười:

- Hồi tối đi ăn trộm ở đâu, mà bi giờ ngủ say quá vậy. Em?

Vào phòng rửa mặt, tôi khúc khích cười nói vọng ra:

- Ấy! Em “dừa dô” trong “Dõ” Bị, “ginh” anh “dìa” nè. Anh hổng thấy sao!
- Khỏi cần rinh anh. Anh cũng phải đến. Vì Ngân Thụy đó.
- Anh nhớ ai ...mà ưa gọi em là “Ngân” Thụy há!?
- Ừa. Vì đôi mắt em long lanh như “ngấn thụy tinh”.
- Ơ! ...Em?
- Chúc mừng ngày đầu năm mới và... happy birthday em mười chín tuổi, nửa tháng và ba ngày lẻ.
- Trời! Anh còn tính kỹ hơn cả em nữa.
- Có những điều... chính mình chưa nghĩ đến. Thì có thể người khác đã nghĩ thay cho rồi.

Cảnh đến bên cạnh nâng tay tôi lên, chàng đặt gói quà to tướng vào lòng bàn tay tôi mát lạnh. Tôi ngỏ lời cảm ơn khệ nệ bưng tới bàn rộng, và từ tốn mở ra. Quyển “Đắc Nhân Tâm” của Dale Canergie. “Cách Mạng Con Người” của Kirishnamuti. “Ba Chàng Ngự Lâm Pháo Thủ” của Alexandre Dumas. Mấy quyển sách nầy là do Cảnh mua vào trường, để đọc, nay chàng mang ra cho tôi. Có hộp kẹo dâu nhỏ thơm ngon. Nhưng còn bức tranh lụa của Tạ Tỵ, như gợi lên lòng tôi bao nhớ nhung.
Mỉm cười chỉ bức tranh, tôi hỏi:

- Anh thích bức tranh nầy?
- Hôm trước đi xem triển lãm, anh thấy em đứng ngẩn người, biến thân vào cả cái nhìn. Anh cho rằng: em thích bức tranh hoàng hôn bên suối, mà họa sĩ đã ghi lại rất thần bút. Phải không nào!?

Quả thật bức tranh sinh động, tuyệt vời phong cảnh hoàng hôn chiếu trên bãi cát ươm vàng bên suối, thật mơ màng, trông rất đẹp. Trải tranh lên bàn rộng, thuận tay Cảnh ghi lại hai câu thơ của V.S. Yeats:
“Dưới chân nhau, ước mơ ta dàn trải
Hãy êm đềm nhẹ bước, kẻo mơ phai”.
Cảnh tự động xuống lầu lấy đinh búa ở dưới garage lên, chàng lúi húi đóng đinh, rồi treo bức tranh trên tường gạch:

- Treo thêm bức tranh nầy, trong phòng coi sinh động lên đôi chút. Chớ không thì... căn phòng của em quả là buồn. Ha em.
- Anh chu đáo lắm. Cảm ơn anh.

Cười khà khà, Cảnh ngồi lên mép chiếc bàn vừa trải tấm tranh lúc nãy, chân phải gác lên ghế dựa, một tay chống ngang hông, tay kia có hai ngón kẹp điếu thuốc lá. Chỉ khung ảnh bỏ trống và lọ hoa hồng héo tàn từ lâu quá lâu, Cảnh nheo nheo mắt... kịch kịch. Chàng nhướng cao cặp lông mày nhúc nhích lên xuống, tỏ ý trêu ghẹo và ngạc nhiên nhìn tôi dò hỏi:

- Hư vô trong khung ảnh nầy ha!?
- Vô duyên như Thụy, thì làm gì có ảnh đối diện chứ.
- “Ảnh” có hai nghĩa chính: “ảnh” có nghĩa là tấm hình, tấm ảnh. Còn có nghĩa nữa là “anh ấy”. “Nhà tôi” hay “ông xã” đó Thụy à. Còn khung ảnh ở trên bàn nầy chưa có hình ai: có nghĩa là em chưa chọn một “ảnh” tâm đầu ý hợp, để lộng kiến ngắm nhìn. Phải không em?
- Dạ... Anh muốn hiểu sao thì hiểu.

Sau cơn bão lòng hấp hối gần kề vực sâu, tôi thường có trạng thái vật vờ trôi từ hiện tại về quá khứ, rồi lơ lửng bay vào hư vô. Tôi đã im lặng đóng khung đời mình mấy chục tháng câm nín hờn giận không cùng rồi!? Vết rạn lớn nhất về tình đầu tiên ấy làm hỏng tin yêu, đó là: đam mê duy nhất một mối tình rất trong sáng. Tôi tôn “người ấy” lên hàng siêu đẳng, thần tượng, lý tưởng cao vời. Nhưng khi biết ra thì tôi và "hoàng tử ấy" quá khác biệt, “cố nhân” đa tình bay bướm... lẻo lự lừa dối. Trái ngược tôi và thực chất tình cảm ấy giống cục đá, giống như con heo đất, nếu có mỹ cảm chăng thì chỉ đáng đồng bạc nằm ngửa trên đất. Thật quá thất vọng!

- Thụy có nghĩ rằng: Nếu em có vài tấm ảnh của “chàng trai tập sự làm Lính” ở trường Võ Bị trong tập album của em, là thời trang mỗi thiếu nữ, sẽ tăng phần thi vị hóa cho cuộc sống hiện tại không? Em?!
- Anh có ý tưởng ngộ nghĩnh ghê à nha.
- Nếu anh có nhã ý tặng em...
- Em nghiêng đầu nói: Rất hân hạnh.
- Không khách sáo chớ.
- Cũng tùy.
- Ong độc là ở cây kim.
  Độc nhất vẫn là con tim đàn bà...
- Hứ! Nè anh, em là cô gái chưa phải... núi Bà Nà!
- Em là cô gái anh yêu.
  Nhớ em khôn tả sớm chiều bâng khuâng.
- Anh xuất khẩu thành thơ đó à.

Cảnh tủm tỉm cười, dí dỏm và hồn nhiên tự tiện lồng tấm ảnh của chàng vào trong khung hình trống để trên bàn. Rồi ra vườn tự tay chàng cắt mấy đóa hồng nhung, Cảnh đem vô cắm vào cái lọ, (vừa rửa sạch và thay nước mới). Cảnh đến gần bên tôi, tự nhiên đến nỗi... tôi cảm thấy như việc Cảnh quen biết tôi... cứ coi như thân thiết từ lâu lắm ở kiếp nào rồi. Cảnh nhìn tôi mỉm cười, nhẹ đá hàng lông mi dài cong cong, chàng tình tứ cười cười quàng tay qua vai tôi. Tay kia chàng chỉ bức ảnh và lọ hoa:

- Em thấy sao?
- Thanh lịch lắm. Anh biết cách cắm hoa.
- Không. Em hãy quan sát anh ấy chớ. Em thấy anh ra sao kìa?
- À. Lính oai hùng và khá dễ coi.
- Dễ thương không?
- Không biết nữa.
- Không biết là phải.
- Sao cơ?
- Vì... khi anh đã yêu, thì “Lính Võ Bị” rất dễ thương.
- À ra vậy.
- Anh xin em cho “Lính ấy” ở mãi trong ngôi nhà nầy. Em chịu không?
- Anh không sợ chứ.
- Không có gì cản được, khi tình yêu chân thật đến.
- Anh tin như vậy à?
- Hẳn nhiên rồi.

Mém chút nữa thì tôi ...thì tôi ôm chầm cánh tay chàng. Và cũng xém chút nữa tôi ngâm những câu ca dao:
Thân tui thui thủi một mình.
Đêm đêm lạnh lẽo buồn tình lang thang.
Nếu ai nghĩ chuyện đá vàng.
Tôi xin được dạo cung đàn tình chung.

oOo

Câu chuyện “tình Lính Võ Bị” chợt đến, làm ngây ngất lòng nhau từ hai phía chúng tôi đã dừng lại ở đấy. Không thân thiết hơn qua vòng tay Cảnh buông hờ trên bờ vai áo len mầu tím hoa sim. Cũng là lần đầu tiên Cảnh mời tôi đi ăn tối ngoài tiệm; trước khi tôi tiễn chàng lên xe taxi, để Cảnh trở vào quân trường. Nơi mà ngày thường Cảnh sẽ mặc quần áo kaki vàng, đội mũ nhựa, hoặc nhiều lần chàng kể cho tôi nghe:

- Anh ẵm vợ con giơ lên đầu, chạy quanh cột cờ, có khi anh bị hít đất lia chia, mệt bá thở.
- Ố! Anh nói sao? Dám ẵm vợ anh à!?
- Ah ha! Có nghĩa là: súng là vợ, đạn là những thằng nhóc con. Úi! Nặng kinh khủng em à. Các anh phải cặp súng đạn ở sát bên mình như đầu gối tay ấp vợ vậy mờ!
- Em ghét nhất là cái tướng cứng cỏi khi anh... ăn cơm.
- Em không rõ, chớ đó là một “đặc thù” rất lịch sự của con nhà tướng. Em à! Trước khi vào “phạn xá” tân sinh viên áo quần thẳng tưng không sổng sểnh, ngực ưỡn ra, đứng trước cửa đọc thuộc lòng quân số của mình, đọc thật to, không vấp váp, không ấp úng, sau đó mới ngồi vào bàn ăn. Anh kéo ghế ra, nhẹ nhàng thôi, không gây tiếng động sồn sột à nha. Ngồi lưng thẳng đứng. 
- Coi giống người máy thấy mồ!
- Tay bưng chén cơm giơ lên ngang miệng, và-cơm ăn nhanh, mà lịch sự không húp rột rột, không hả miệng nhai ngồm ngoàm, hay cười nói ba láp khi còn thức ăn ở trong miệng nghe.
- Hứ. Ai... mà chẳng như vậy!
- Đôi khi cũng có người quên, vội vã ăn, nên rớt đài, bị phạt hoài đó chớ!
- Ui xà...

Tôi đi dạo phố bên Cảnh kèm theo nhiều vui thích và cảm thấy thật hãnh diện, đôi má ửng hồng, e lệ nép hờ bên cánh tay chàng. Tôi liếc nhìn thấy người người đang lượn phố, hầu như ai ai cũng quay đầu nhìn lại một kiều nữ thẹn thùng, ăn mặc model, đã sánh bước cùng một sinh viên sĩ quan Võ Bị tốt tướng. Họ không ngại trầm trồ xuýt xoa khen chúng tôi đẹp đôi. Từ nay như đã ước hẹn, thỉnh thoảng bất đắc dĩ thì Cảnh mới vào nhà anh chị Tuế. Lúc nào bất ngờ Cảnh có phép xuất trại, không thể hẹn trước với tôi, vì nhà nầy không có đường phone. (vì khuôn viên khu đất ngôi biệt thự nầy nằm ngay ở đầu góc hai đại lộ: Yersin và Pasteur; từ trong nhà ra ngoài sân quá rộng, khá xa. Người ở trong nhà không thể nào nghe tiếng gọi, nếu họ không bấm chuông ở ngoài cổng lớn). Ngoài ra, khi Cảnh thấy cửa sổ (phòng riêng của tôi trên lầu) mở; ấy là lúc tôi có ở nhà. Cảnh sẽ dùng cái còi tu huýt hướng đạo thổi lên hai tiếng ngắn và một tiếng dài lê thê, để báo hiệu. Nghe “tiếng tu huýt gợi tình xuân”, tôi sẽ hiện ra bên khung cửa vui vẻ vẫy chào chàng. Nhìn thấy nhau rồi, Cảnh sẽ tà tà đi xuống đường Phạm Phú Thứ, chàng đi lui đi tới chờ đợi tôi nơi đó. Cái trò chơi cút bắt nầy khiến tôi thích thích, vui vui hẳn lên. 

Thật ra tôi đã lớn khôn, sắp ra trường và đang đi làm việc, tôi có chút tự do, độc lập cho chính thân hoặc quyết định tình yêu đời mình. Ấy vậy mà... khi sống chung dưới mái nhà anh chị Tuế, tôi không muốn Cảnh đến nhà nầy nhiều, dù anh chị Tuế ưa hoặc không ưa ai, thì có mắc mớ gì! Họ không hề tìm hiểu về tâm tư, tình cảm hay lối sống của người tôi quen biết ra sao. Nhưng chúng tôi e ngại anh chị Tuế la. Vả lại, cá tính anh rể buồn vui bất chợt. Có khi anh rể vui vẻ nồng nhiệt chào hỏi bạn của tôi. Và, khi nào “trái gió trở trời” ủ dột, giông tố, anh Tuế bốc đồng trở chứng nổi cơn tam bành lục tặc lên. Thì nếu ai đến nhà có là quan, là tướng tá đi chăng nữa, anh rể cũng la, cũng mắng và xua đuổi, anh rể bất lịch sự chửi như tát nước vô mặt khách. Thì tôi quê xệ và người bạn ê mặt quá chừng. Thật xấu hổ!

Còn ý của tôi ngày nay đã nghiêng về Cảnh hơn vài ba bạn trai khác (bạn đúng nguyên nghĩa). Một cảm tình riêng tôi dành cho Cảnh khá đặc biệt, sâu thẳm từ từ vươn lên trong tâm hồn. Quả thật tình nhẹ như mây, đằm thắm như tơ trời vương trên đỉnh Lâm Viên... Cũng nhờ tiếng còi tu huýt thay tiếng chim cất giọng ngân vang réo gọi mời chào! Và, Cảnh là người con trai “dễ thương nhất” mà tôi muốn chọn, để bầu bạn. Tâm sự. Chia sẻ; hầu xoa dịu nỗi niềm. Đi bên nhau giữa khung trời thơ mộng, thoáng mát, từng giọt sương mọng rung rinh trên ngọn lá anh đào, rồi tí tách rơi xuống đám cỏ bồng bên vệ đường; Cảnh đã nói cho tôi nghe mấy câu sau:

I have been waiting for you to return.
To this home of yours and hear the enchanting heart.
From spring through summer to chilling autumn.
I have been consistent in keeping my thoughts for you only...

Chương  8
Xuân Tình Trên Đỉnh Lâm Viên

- Tháng 4 năm 1949 có một hội-nghị đồng thuận bãi bỏ chế độ thuộc địa, (do Pháp cai trị ở nước Việt Nam).
- Tháng 5 năm 1950 quốc hội Pháp thông qua dự luật: Cho phép thành lập một đội quân Việt Nam. Thế nên bước khởi đầu Thủ Hiến Phan Văn Giáo có cho một số trường quân đội Việt Nam ra đời, trong đó có Trường Sĩ Quan Hiện Dịch tại Đập Đá, Huế đã chính thức thành lập năm 1948.

Sau ngày 20-07-1954 khi hiệp định đình chiến ký kết tại Genève, Thụy Sĩ; thì Trường Sĩ Quan Việt Nam ở Huế đã được chuyển dời lên Đà Lạt.  Tháng 10/1950 vua Bảo Đại cho dời trường sĩ quan Hiện Dịch tại Đập Đá tại Huế, về Đà Lạt, và gọi là École Militaire Inter-Armes de Dalat. Và sát nhập vào trường Võ Bị Liên Quân Đặc Biệt của Pháp. (Ngôi trường Võ Bị Liên Quân Đặc Biệt của Pháp ấy, nay đương nhiên phải trao trả lại cho Việt Nam). Đầu tiên ngôi trường nầy lấy tên là: Trường Võ Bị Liên Quân Đà Lạt. Cuối cùng Trường sĩ quan hiện dịch chính thức đổi tên thành: Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt Việt Nam theo sắc Lệnh số 325-QP ngày 10.4.1963. Đất và Trường rộng mênh mông tọa lạc giữa giáp vùng khu ấp Chi Lăng và khu Thái Phiên. 
Muốn gia nhập vào trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt, thanh niên phải có:

- Học lực tú tài.
- Có sức khỏe tốt, tráng kiện.
- Ban đầu thì sinh viên thụ huấn hai năm (sau nầy trường Võ Bị Đà Lạt đã tăng thời gian cho sinh viên sĩ quan thụ huấn lên bốn năm học). Bao gồm các bộ môn học như: Văn Học. Quân Sự. Thể Chất.

Gần cổng trường là doanh trại sinh viên, khu Văn Học, khu Bộ Chỉ Huy... Cổng trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt Việt Nam còn có tên là cổng "Nam Quan", nơi nầy luôn náo nhiệt trong những ngày Thứ Bảy, Chủ Nhật, ngày hội, ngày lễ. Tại Cổng Nam Quan trở nên vui vẻ náo nhiệt như ngày hội lớn, hân hoan tưng bừng với bao tà áo dài tha thướt e ấp tung bay trong gió lộng. Thỉnh thoảng ở phòng trực trong trường gọi tên sinh viên sĩ quan, được phát ra từ loa phóng thanh vang vang lên, thì sinh viên sĩ quan nào có tên gọi, hớn hở vui vẻ rảo bước ra Cổng Nam Quan: Đấy là nơi "gặp gỡ của tình thương". Khu doanh trại sinh viên ở gồm: bốn dãy ba-ti-măng có ba tầng lầu. Mỗi ba-ti-măng có hai đại đội sinh viên sĩ quan cư trú. Hai bên nầy là sân cỏ của Trung Đoàn. Gần dưới thung lũng là khu vườn luôn luôn đầy hoa và cây cối xanh tươi, do sinh viên chung vai tay trong tay góp công sức làm nên, tạo thành một khu vui tươi, trông thật ngoạn mục.

Chương trình sinh viên sĩ quan học gắt gao, rất nặng, ấn định có quy củ rõ ràng. Mỗi ngày, sau giờ học đầy căng thẳng trí óc; và sau bữa cơm chiều, là sinh viên có hai giờ: > từ 6 giờ tối đến > 8 giờ tối, thì sinh viên sĩ quan tự do đi những nơi giải trí tùy thích như: Bên trái là Hội Quán sinh viên có nhiều sofa và bàn ghế tươm tất, để cho mọi người ngồi với nhau thoải mái hàn huyên tâm sự; nghe nhạc sống do ban văn nghệ sinh viên sĩ quan đảm nhận, hay tập dượt văn nghệ. Hoặc giả sinh viên sĩ quan vào Thư Viện đọc sách. Hay sinh viên đi Câu Lạc Bộ ăn uống. Nhóm sinh viên khác đến Hội Quán thụt bi-da, uống cà-phê. Có người đi tới sân sau để chơi bóng rổ, bóng chuyền bóng tròn, bóng bàn, vân vân... Sau đó là giờ tự học. Tiếng kèn 10 giờ đêm là giờ báo đi ngủ. Một số sinh viên khác lo chuẩn bị đi gác. Trường có tám đại đội sẽ luân phiên nhau để đi gác mỗi đêm. Khi các sinh viên sĩ quan đi chinh phục đỉnh Lâm Viên về trường; là ngày lễ gắn Alpha cho tân khóa sinh. Các sinh viên cán bộ đến tại phòng của tân khóa sinh để trao: mũ cát kết, đai lưng màu đỏ, thắt lưng đại lễ, đôi găng tay trắng. “Tân sinh viên sĩ quan” sẽ đọc lời hứa:

- Tôn trọng lá cờ của Trung Đoàn sinh viên sĩ quan. Bảo vệ danh dự của Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam: “Tổ Quốc. Danh Dự. Trách Nhiệm”; thì khóa sinh ấy mới được chấp nhận đúng là sinh viên sĩ quan của Trường Võ Bị Đà Lạt.

oOo

Hôm nay là ngày tất niên. Tôi cùng Vân, Lan, Tâm, Mai bao chiếc taxi chạy thẳng vào ngoài cổng Nam Quan của trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt - Việt Nam, thăm bạn thân. Đúng lúc đó, tôi gặp Oanh cùng Biên. Hồng cặp tay Đáo. Thúy Mai và Tin Tấn ở Phạn Xá, (còn gọi là nhà ăn). Chúng tôi hân hoan khôn xiết, nói cười tíu tít biết bao chuyện buồn vui xếp lớp lăn tăn. Chưa dứt câu nầy, bạn đã hỏi câu kia dồn dập. Oanh chỉ vào bạn trai của cô:

- Oanh đã hứa hôn với Biên rồi.
- Hồng sắp làm đám cưới với Đáo.
- Cả Oanh và Thuận nữa. Ôi thật là vui quá vui.

Oanh mở miệng:

- Nầy, Thụy thì sao?

Tôi cười buồn:

- Oanh có bao giờ ghé qua ngỏ nhà thăm tui đâu, mà biết hỉ!
- Xin lỗi nha. Tại Biên hết đó.
- Thì phải mà. Có bồ, hổng đi đâu là đúng. Thụy chúc các anh chị sớm thành đạt trong tất cả ý nguyện. Nghe.

Họ cười tươi, cám ơn tôi với hạnh phúc hân hoan ùa về. Tôi đến điểm hẹn hò với Cảnh. Chàng nở nụ cười hồng rõ tươi, Cảnh hớn hở đón tôi nồng nhiệt lắm. Trên khuôn mặt qua ánh mắt Cảnh hiện rõ sự mãn nguyện, khi chàng giới thiệu tôi với bạn cùng khóa. Cảnh hãnh diện vì có bạn gái xinh tươi, hồn nhiên mộc mạc, duyên dáng không thua những bông hồng biết nói khác trong đêm hội tưng bừng nầy. Cảnh nhẹ nhàng nắm bàn tay tôi nóng hổi, tôi run run như con chim gãy cánh. Nửa ngập ngừng ưng chịu siết tay chàng, nửa tôi toan muốn rút tay về. Đây là cái “nắm tay thân tình đầu tiên”, từ khi chúng tôi quen biết nhau. Cảnh tinh ý nhìn thấy sự vô cớ giằng co và trầm mặc nơi tôi, chàng cố tìm hiểu nguyên nhân vì sao có sự thay đổi kia.  Nhưng, tôi sẽ không kể cho Cảnh nghe, (kể cả những người thân yêu ruột thịt), về nỗi buồn đau vô hạn. Dù tôi rất muốn ngỏ lời tâm sự với ai đó, hầu vơi đi nỗi niềm dày vò, cay đắng ấy đang bóp thắt trái tim tôi. Sung sướng xiết bao, nếu tôi có thể viết lên trời tất cả suy tư của mình, mà có người khác đọc và thông cảm nhỉ!  Còn ít ra trong giai đoạn ngắn ngủi nầy, Cảnh là người xứng đáng nắm bàn tay tôi đang run rẩy (vì sương gió giá rét?!). Chàng có hiểu phần nào về tâm tư, nguyện vọng, tình yêu của tôi không? Chàng có thể lấp được khoảng trống ráo hoảnh trong tâm hồn rét mướt, mà tôi hằng ngất ngây mong đợi cùng "ai đó" xe mộng tương phùng chăng?

Dọc hai bên đường dẫn lối vào chính điện, những sinh viên sĩ quan ứng chiến đứng gác rải rác dưới những chòm cây thông cao ngất và tối đen. Họ đội mũ lưỡi trai, mặc áo jacket, quần treillis xanh lá cây sậm, áo quần hồ ủi thẳng nếp,  giày đinh cao cổ ôm hai ống quần thon gọn. Trên sân, những sinh viên sĩ quan thân hình thẳng tắp, mặc quân phục dạ hội mùa đông, nổi bậc găng tay trắng nõn, gù vai màu đỏ, dây biểu chương màu vàng nghệ, súng dài bồng lên tay, đôi khi tạo ra âm thanh do sắt thép khua vào nhau, nghe rập ràng và chuẩn xác. Súng lại được vài phen kêu lên đều đặn, rập khuôn lúc bắt chào, khi nào có những quý khách đi vào khu đại lễ.

Đến giờ khai mạc đại hội, thì buổi lễ long trọng được diễn ra tuần tự từng nghi thức bắt đầu và thủ tục cuối đã xong. Trước mặt các khán đài đang trình diễn các phân binh chủng: Nhảy Dù, Bộ Binh, Thủy Quân Lục Chiến. Biệt Động Quân. Thiết Giáp. Pháo Binh, vân vân... diễn hành các xe hoa... Những hàng ghế ở khu khán đài B kêu răn rắc, suýt gãy dưới sức nặng của khách ngồi xem mê mải. Giàn quân nhạc sống vang lên rộn ràng làm huyên náo góc trời u tịch và giá rét.

Tiếng hợp xướng, tiếng đơn ca, đồng ca, làm cho người đứng tuổi nghĩ nhiều về mình, đồng thời hồi tưởng lại quá khứ oanh liệt vàng son một thuở. Làm cho người vào độ tuổi tráng niên tạm lãng quên phiền nhọc, bực bội, lo toan, để ôn tồn thoải mái, vui vẻ hòa đồng với đám thanh niên trẻ trung tuấn tú, phong lưu hào hoa trong ngày hội lớn. Một số sĩ quan lão luyện tay bắt mặt mừng chào hỏi nhau, họ ung dung đi rải rác từng điểm hội, tuổi tác họ khác nhau. Đa số đàn ông có khuôn mặt đượm phong trần, sương khuya gió chiều khiến mái tóc lấm tấm muối tiêu và thân thể rắn rỏi. Họ mặc quân phục đại lễ mùa đông trông càng khác nhau, lịch lãm oai hùng, phong độ theo mỗi dáng kiểu của từng binh chủng riêng. Có những bộ râu quai hàm, râu mép, kính trắng đạo mạo tô điểm cho vầng trán cao, khuôn mặt thêm phần trí thức và trang trọng. Miệng nhiều ông ngậm thuốc lá thơm, xì gà, hay ống điếu. Đó là những cấp lãnh đạo, những cấp chỉ huy, có đôi mắt sắc sảo tinh tường, họ giàu kinh nghiệm, bản lĩnh để hướng dẫn thuộc quyền. Kiểu dáng họ ung dung thư thả pha chút cao ngạo, đôi khi vướng một chút bình dị, để hòa đồng vào cuộc vui chung. Họ cũng biệt lập về kinh nghiệm chiến trường, và cách điều binh khiển tướng khi xung trận. Bên cạnh họ là những mệnh phụ phu nhân, cùng phụ huynh của sinh viên sĩ quan. Nhìn chung quan khách chưng diện cao sang, thanh lịch qua nhiều kiểu cách hợp thời khác nhau.

Thỉnh thoảng vọt lên trời những ngọn pháo bông đủ màu sắc rực rỡ, đủ hình thể khác nhau. Trông rất đẹp khi có mục biểu diễn nhảy dù tiếp theo. Bao cánh dù hoa bung nở, đủ màu bay lơ lửng trên không trung, lủng lẳng nhiều anh chàng Nhảy Dù bay bướm, trông quá tuyệt vời trên cao tít lưng trời bàng bạc hơi sương, gió rét căm căm cùng tiếng thông reo rì rào vi vu thoảng lại. Không Quân Việt Nam Cộng Hòa biểu diễn những đường bay quá điệu nghệ  với dáng vẻ oai dũng riêng: Bay solo, bay ba, bay năm... bay vòng cung, bay vút lên và bay lộn ngược đầu... Ôi! Đủ thứ đường bay oai dũng mà lả lướt, kèm những làn khói đủ màu vẽ những hình ảnh lạ mắt, kéo dài sau đuôi tàu bay, rồi tỏa rộng trong bầu trời lấp lánh ánh sao. Trông vô cùng hứng khởi, duyên dáng và ngoạn mục hết biết. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời cao, mắt họ mở lớn, miệng xuýt xoa trầm trồ, vui vẻ khen ngợi.

Bỗng một tiếng nổ giòn tan xé màn đêm, nghe như tiếng lọ thủy tinh gián mạnh xuống nền gạch, rồi nhiều tiếng súng cối bắn đi đâu đó, khiến tôi giật nẩy người, nép sát vào lòng Cảnh. Chàng nhìn quanh cũng thảng thốt giây lát, vòng tay Cảnh vội ôm qua thân thể tôi lúc nào, không nhớ.
Mọi người đứng lên đồng loạt vỗ tay và la to:

- Ấy dá dà...
- Tuyệt vời quá!

Họ cười vang, có nhiều tiếng hét to:

- Giao thừa.
- Tiễn biệt năm cũ, chào mừng năm mới.
- Chúc mừng năm mới.
- Mừng xuân đến.
- Tết Nguyên Đán đến rồi.
- Happy new year.

Giờ phút linh thiêng nầy thật trang nghiêm, trân trọng. Họ nhìn lên bầu trời sáng rực pháo bông đủ mọi màu sắc và hình dáng. Ồ! Thì ra bây chừ đúng là giờ giao thừa: Súng lớn bắn đi để đón chào dáng xuân hồng thắm ngự trên vạn vật. Chỉ có rứa mà cũng khiến tôi giật mình mất hồn mất vía, run rẩy à! Mươi phút sau bắt đầu thủ tục khai hội dạ tiệc trong những đại sảnh sang trọng. Những thức ăn bốc khói nóng sốt thơm ngon. Chuyện trò râm ran khắp nơi. Đêm dạ vũ tưng bừng và long trọng đã khai mạc. Họ khoản đãi mọi người đến dự tiệc tất niên "tống cựu nghinh tân". Vui vẻ náo nhiệt tưng bừng biết chừng nào.

Chúng tôi dìu nhau đi trong đêm giao thừa rộn ràng những tiếng pháo nổ rền vang khắp mọi nơi. Người người hứng khởi đón chào năm mới vui ơi là vui quá chừng chừng. Lòng tôi vui thích, say say theo cung đàn yêu thương, ngất ngây với nổi ngọt ngào lâng lâng từ đâu ập đến. Một giao thừa tuyệt vời nhất đời mình. Chúng tôi dìu nhau đi thật chậm giữa khuya muôn trùng, bên tai tôi tiếng pháo rộn rã nghinh xuân tưng bừng. Lòng tôi cảm thấy bình yên vui vẻ kỳ lạ, khi bước chân hai người líu ríu đặt lên từng bậc cấp để vào nhà. Trước thềm năm mới, Cảnh êm đềm trao tặng tôi nụ hôn nhỏ phơn phớt trên mái tóc nồng ấm hương xuân đầu năm. Tôi cảm thấy hạnh phúc len lén nhè nhẹ và lâng lâng đến trong chân tơ kẽ tóc và trong đời sống riêng mình. Tình cảm ấy tuy nhẹ nhàng đơn sơ mà trĩu nặng ân tình trìu mến, vẫy gọi nhau thiết tha biết mấy! Niềm vui thật ngọt ngào trong sáng, cùng sự liên đới kỳ diệu của Trời cao giao hòa tuyệt vời với Đất thấp gợi tình. Muôn hoa ngát hương, cỏ cây hoa lá đâm chồi nẩy lộc giữa thiên nhiên cẩm tú. Đà Lạt thoáng mát thi vị, nên thơ, lãng mạn, mơ mộng tuyệt diệu ươm mộng xuân tình từ: trên đỉnh Lâm Viên êm đềm rót xuống lòng thế nhân niềm vui chất ngất xiết bao!

(còn tiếp)

tìnhhoàihương

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2011