Thơ Huỳnh Kim Khanh
Đêm nay hồn ta trôi dạt về em
Giữa căn gác cô đơn
Mình ta ru giấc ngủ
Nhưng sao hồn vẫn miên man
Nhưng sao tình mình vẫn cách
Nhưng sao thương nhớ ngập tràn
Ta nhớ thủa mình quen nhau
Mùa Xuân hoa nở anh đào
Mùa Xuân xanh vờn lối cỏ
Áo em lồng lộng trời cao
Em bước từng bước chân chim
Mắt em e ấp dõi tìm
Môi em tràn đầy trái ngọt
Lời nói yêu đầu lặng im
Ta nắm lấy bàn tay em
Búp măng thon nhỏ ngón mềm
Bàn tay ta còn vụng dại
Mông em từng nét thon mềm
Lời nói yêu rồi cũng lãng quên
Bàn tay chợt chuốt nét ưu phiền
Lời yêu vừa nói tình tan vỡ
Buổi hẹn hò thao thức đêm đen
Ta hôn lên làn môi em
Bóng đêm tràn ngập bên thềm
Mắt em chợt nhìn xa vắng
Tình yêu rồi cũng lãng quên
Đêm nay trên gác mình ta
Nhớ em tình đã nhạt nhòa
Xa xôi bong em mờ khuất
Đêm nay mình ta nhớ em
Ta nghe hồn ta trôi dạt
Lãng đãng giữa trời mưa Ngâu
Ta nghe tình ta tê dại
Yêu em mòn mỏi giấc sầu
Đêm nay ta nghe tình nhớ
Nghe hồn trôi dạt về đâu
Em ở phương trời nào đó
Có nghe tình lắng giọt sầu?
Khi tình ta còn mãi bơ vơ
Ta yêu em mùa thu tàn úa
Mây bay bay mờ úa góc trời
Ta yêu em một đời bỡ ngỡ
Tà áo em khép mở đầy vơi
Ta nói lời yêu em
Khi lá úa gieo thềm
Khi tình ta bỡ ngỡ
Khi thương nhớ tràn đêm
Em người em ca dao
Ta chờ em tự cõi nào
Đêm nay mình hò hẹn
Nghe cõi long chiêm bao
Bàn tay ta mân mê
Bờ mông em tràn trề
Như sóng cồn quá khứ
Như nỗi niềm đê mê
Ta vuốt bờ mông em
Nghe thương nhớ muộn phiền
Đâu đây tình réo gọi
Bờ ngực em phì nhiêu
Ta tỏ tình yêu em
Khi đêm đã úa thềm
Khi tình ta đà lỡ
Khi nỗi bồn đêm đen
Ta nắm bàn tay em
Nghe đâu đó muộn phiền
Nghe tình ta vỡ lở
Nghe tình nhớ thâu đêm
Ta nghe đâu đó tình ca dao
Ta nghe thương nhớ dâng trào
Một mình ta nằm trên gác
Yêu em chẳng hiểu vì sao!
Ta tiễn em về xứ cũ
Đưa em về xòm nhỏ
Nghe tình ta bơ vơ
Áo em bay trời bỡ ngỡ
Bước em đi trời vẫn giăng tơ
Ta vuốt mông em bên chiều vắng
Ngỏ vắng đường xưa nằm đó thẫn thờ
Mái tóc em buông dài bỏ ngỏ
Nẻo vắng đường xưa tình mãi mong chờ
Ta đưa em về cuối phố
Bàn tay ta lạnh câm
Te đưa em về bỡ ngỡ
Tình ta vẫn mãi mong chờ
Tình vẫn vô cùng như giá băng
Yêu em mòn mỏi mấy mùa trăng
Lời yêu tắt nghẽn theo tiềm thức
Lê gót phong thần ta nhớ thương
Ta tiễn em về phố cũ
Khi mùa thu mưa bay bay
Ta tiễn em về xứ đó
Lời yêu xưa đã hao gầy
Lời nói yêu rồi cũng lặng câm
Ta đi từng bước nhỏ âm thầm
Đêm nay trăn trở mình trên gác
Ta với mình ta cõi tối tăm
Rồi đó tình ta bỗng giá băng
Yêu em tình chết mấy mùa trăng
Bàn tay ta lượn vùng cung cấm
Tình đã bơ vơ cuối điện Hằng
Đã nói tình ta như cơn mơ
Yêu em ngày đó tình thẫn thờ
Em là một đóa hoa đài các
Ta chỉ là chàng trai bơ vơ
Có phải lời yêu đã bay xa
Chờ em đã úa ánh dương tà
Đêm nay giữa khoảng trời hoang phế
Ta với mình ta nỗi bơ vơ
Sầu nhớ bây giờ đã lặng câm
Ta đi từng bước nhỏ âm thầm
Đêm nay giữa mảng trời hoang phế
Ta với mình ta nỗi yêu thầm
Ta tiễn em về xứ cũ
Nghe tình ta nét tịch liêu
Đêm vắng mỏi mòn giấc ngủ
Chờ em đã úa nương chiều