thơ Huỳnh Kim Khanh
Tình ta như chuyện Liêu Trai
Lá dậy men rừng nguyệt úa thu
Buồn gieo từng giọt nến tương tư
Hôn mê xác tục mơ hồn bướm
Ta giở từng trang sánh họ Bồ
Em gái lầu hoang đêm phai sương
Hay là ca kỹ bến Tầm Dương
Đêm nao trăng đọng bờ hư ảo
Em đến bằng giây phút dị thường?
Tà áo em ẻo lả mùa sương
Tóc em dài đượm nét Nghê Thường
Môi em đượm nét sầu thiên cổ
Đôi mắt em bí hiểm lạ thường
Em nở nụ cười siêu thực
Lòng ta lãng đãng mù sương
Ta nghe đâu đây tiềm thức
Về đây tràn ngập chân giường
Vũ trụ quay cuồng cơn trốt
Hồn ta lên xuống chập chùng
Cơ thể ta đà rời rã
Nhìn em tròn nét hoa dung
Có phải em đến từ ca dao
Từ đêm cửa khóa động Đào
Từ khi chuyện tình Lưu Nguyễn
Từ thủa chập chờn chiêm bao?
Hay em về từ cổ mộ
Hồn oan lãng đãng dật dờ
Tóc em xõa dài óng mượt
Mắt em đầy nỗi bơ vơ
Môi em đọng nỗi sầu thương
Vai em trắng nõn dị thường
Bờ mông em nặng nề sóng vỗ
Ngực em thung lũng mù sương
Ta muốn nói lời yêu em
Khi đêm vừa xuống bên thềm
Khi gió khuya thổi về thôi thúc
Khi tình yêu tràn ngập đêm đen
Ta lướt bàn tay lượ vùng thung lũng
Da thịt em trắng nõn mặn mà
Em nằm đó khung trời dĩ vãng
Cuộc tình ta còn mãi chia xa
Đêm nay trong khoảng mù sương
Âm khí tràn ngập cuối giường
Dáng em chập chờn ẻo lả
Môi em tràn ngập yêu đương
Cơ thể hai mình quyện nhau
Tình yêu hẹn từ kiếp nào
Là da em mát lạnh
Hồn ta lạc lối chiêm bao
Trong khoảng mơ hồ hư thực
Em nhìn ta cười nụ Liêu Trai
Ta vuốt bờ mông tròn lẳng
Nhớ xưa đẹp liễu Chương Đài
Như một bức tranh siêu thực
Dáng em èo lả thon mềm
Mái tóc em dài óng mượt
Mắt em e ấp trời đêm
Ta yêu em như từ kiếp xưa
Ta yêu em lời nói chưa vừa
Ta yêu em tâm hồn lãng đãng
Ta yêu em tình thủa ban sơ
Khi thời khắc vừa điểm nửa đêm
Khi tình yêu cuồng nộ sóng cồn
Ta cảm thấy thân em lạnh ngắt
Và hồn ta tràn ngập cô đơn
Em cho ta mối tình Liêu Trai
Khi ngoài kia gió bão tơi bời
Khi hồn ta ngập niềm trống vắng
Cơ thể ta chìm đắm chơi vơì
Thu
Thu đã về chưa trên lối cũ
Hàng cây cao đứng lặng lờ
Em có còn mang nỗi nhớ
Khi tình ta tuổi ban sơ?
Lá đã nhuốm màu nhung nhớ
Rừng phong đã nhuốm sắc hồng
Như nụ hôn ngày xưa cũ
Như môi em lúc chờ mong
Thu trở về đây trong lặng lẽ
Như tình ta thuở ban đầu
Những lúc nhìn nhau không nói
Lời tắt nghẽn chẳng nên câu
Ta bước lên ngàn cánh lá
Mùa thu vật vã than van
Những đêm đợi chờ ròng rã
Đường khuya lê bước bao lần
Tóc em bay chiều phố thị
Áo bay e ấp tình nồng
Chiều xuống trên đường thăm thẳm
Nhớ em hồn ngập hư không
Muốn nói yêu em mà lòng tức nghẹn
Ta bước đi từng bước nặng nề
Dáng em khuất nẻo đời hoang phế
Áo em bay chiều nắng lê thê
Thu đã về trên con phố hẹp
Mây thu rời rã phương trời
Hồn ta chập chờn cánh gió
Theo em từng bước chơi vơi
Thu có mang về nỗi nhớ nhung
Cho tình ta hối tiếc vô cùng
Cho hồn ta mỏng manh hồ điệp
Vỗ cánh tơi bời bên gối nhung
Hò hẹn đêm nay đi em
Sương rơi từng giọt bên thềm
Tóc em rã rời buông xõa
Môi em mù mịt đêm đen
Mắt em nhìn thăm thẳm hư vô
Bàn tay ta vuốt tóc rối mù
Đôi mắt em nhìn ta lặng lẽ
Làn môi em mờ khuất đêm đen
Ta đưa em về cõi hư vô
Bờ vai em trắng nõn đợi chờ
Bàn tay ta lượn vùng cung cấm
Thung lũng tình yêu mãi bơ vơ
Ta yêu em mùa thu
Áo em ngập sương mù
Lòng ta còn ngây dại
Tim ta thủa ban sơ
Lời nói yêu đâu đã tịch liêu
Bờ vai em ẻo lả nương chiều
Tà áo em bay bay chiều hẹn
Gót em đi tình đã cô liêu
Ta níu tay em chiều sơ thu
Áo em mờ phủ nét mong chờ
Mông em đầy đặn tình u ẩn
Thung lũng tình yêu còn bơ vơ
Tà áo em bay mù khói sương
Đâu đây còn vướng nét Nghê Thường
Ta yêu em mùa thu rời rã
Đâu đó tình còn mối tơ vương
Ta hẹn em mùa thu
Đâu đây tình mịt mù
Lời nói tỏ tình hoang vắng
Bàn tay ta sao mãi bơ vơ?
Thung lũng tình yêu
Đêm mơ hồ lặng lẽ
Nằm bên em dưới chăn
Cơ thể em ấm áp
Như niềm đam mê gần
Bàn tay ta phiêu du
Giữa khoảng tối mịt mù
Giữa núi đồi thung lũng
Giữa vùng trời ngu ngơ
Như vùng đất phì nhiêu
Với đường nét mỹ miều
Mông em sao đầy đặn
Sau thung lũng tình yêu
Chìm đắm giữa vùng đam mê
Nghe tình nhục thể tràn trề
Nghe tim mình đầy háo hức
Khi mình đạt phút đê mê
Trao em mặn nồng nụ hôn
Sao nghe trong dạ bồn chồn
Sao nghe tim mình rạn vỡ
Khi ta vượt đồi ái ân
Đêm càng lúc càng sâu
Tình càng lúc nhiệm mầu
Đưa em về tột đỉnh
Vượt qua vùng thương đau
Ta nghe máu chảy về tim
Từng giây từng phút dịu mềm
Ta nghe xác than rời rã
Ta nghe nhịp đập đôi tim
Đưa em về cõi hồng hoang
Dìu em tìm lối địa đàng
Đưa em trở về nguyên thủy
Hồn ta một thoáng hoang mang
Bàn tay ta phiêu lưu
Hồn ta ngập sương mù
Ta yêu em tình lỡ
Vùng thung lung tình yêu
Đêm sâu chừng vô tận
Tình rã rời xác thân
Ta nghe hồn lãng đãng
Trong giây phút xuất thần
Đưa em vượt vùng đam mê
Đưa em cuối nẻo đi về
Đưa em xuống vùng thung lũng
Đưa em tột đỉnh đê mê
Yêu em khi rừng mới sang thu
Trong khoảng hoang mang tiềm thức
Em về giữa giấc mê
Trong khoảng đam mê rạo rực
Dáng em nồng đượm hương thề
Đêm ta nằm trên gác
Nghe cuộc đời quạnh hiu
Nghe tâm thân rời rã
Nghe vũ trụ xoay chiều
Yêu em tự thủa hồng hoang
Từ khi mộng tưởng hoang đường
Từ khi tinh cầu rạn nứt
Từ đêm chờ cuối sông Tương
Ta nghe đau đó mùa thu
Về trên nẻo vắng sương mù
Những con đường mòn lá rụng
Tình ta còn mãi hư vô
Ta vuốt bờ mông em
Tóc em ẻo lả vai mềm
Đường cong than em tròn lẳng
Như nét họa nào đêm đen
Yêu em tình úa trăng sao
Yêu em con nước dâng trào
Yêu em một đời bỡ ngỡ
Mình ta ôm giấc chiêm bao
Lá úa rơi đầy trên lối xưa
Bàn tay ta bỗng dư thừa
Lời ta bỗng thành vô nghĩa
Yêu em tình đã dư thừa
Trên những bước đường ca dao
Bàn tay ta lướt động đào
Thung lũng tình yêu mờ tối
Chân ta mòn mỏi thấp cao
Yêu em khi rừng mới sang thu
Yêu em trên lối đường mịt mù
Yêu em sao lòng ta trống vắng
Và cô đơn như bóng trăng thu!
|