thơ Hoàng Định Nam
Bài Mùa Đông
Ngoài kia giá lạnh
Giọt sương đã đọng thành băng đá
Long lanh trong khóe mắt nhau
Những lời buồn quăng xuống lòng vực thẳm
Cho tim ấm lại tình sầu
Gió rít từng cơn lạnh lùng cổ mộ
Hồn nam phương khơi lại những than hồng
Tôi mơ đến bên em với nụ cười cổ tích
Mang huyền thoại về xé rách màn đông
Ngày nào thơ trong đường tim heo hút
Nối tình nhau thăm thẳm bóng thời gian
Chút nắng cuối trời mong manh như hơi thở
Tôi đến bên em ngày đã xế tàn
Ngày nào ước mơ chưa từng tan vỡ
Giọt rượu nồng chưa để lại vị đắng môi
Em ở đâu bên kia bờ đại vực
Tôi đứng bên trời lồng bóng hư không
Năm tháng đi qua vết lưu tàn phế
Khi trời đã vào đông, khi tình đã thành không
Tôi cố thắp ngọn nến cháy trên kỷ niệm
Để em về bóng nhẹ bước lung linh
Thơ em đã khô trên dòng đời sầu muộn
Giữa lòng sông cạn, dấu chân sâu
Dấu chân một thời tìm nhau khổ nạn
Chứa một trời đông lạnh lẽo canh thâu.
Anh Trở Về Căn Nhà Hướng Biển
Có thể anh luôn viết những bài thơ rất buồn
buồn như mùa Thu đi qua cánh rừng chỉ có tiếng chim
Anh cũng viết những bài thơ trong long lanh nắng Hạ
Và vẫn buồn
như biển đêm
Anh trở về căn nhà hướng biển
Buổi chiều đã mưa. Bóng tối đã đầy
Không còn một vì sao trên bầu trời ngày nọ
Anh nhớ một lần mây đã bay
Anh chẳng còn gì, sau lưng và trước mặt
Anh chẳng còn gì quá khứ với tương lai
Còn lại mình em chưa xa đã nhớ
Như ngày chưa lên, đêm đã rụng đầy
Anh trở về khuya nay,
Chỉ còn anh và biển
Nhưng biển ngoài xa đen thẳm, mịt mù
Quanh anh, trùng trùng gió gọi
Biển rì rào lời của thiên thu
Và thiên thu chỉ là khoảnh khắc
Khoảnh khắc nào mình đã yêu nhau
Anh trở về khuya nay
chỉ còn nghe tiếng biển
Ly café nguội quá, muộn màng
Em ở đâu mà lòng anh sóng vỗ
Anh một mình giữa cõi hoang mang
Hoàng Định Nam
http://tri-am.blogspot.com/ |