thơ Phạm Hồng Ân
LỘT TRẦN THƠ
tôi biết em mượn bóng gởi hình
mượn mạn thuyền tránh cơn lụt dữ
mượn bờ vai trút nỗi buồn quá khứ
mượn lời thơ ve vuốt chữ tình xưa.
tôi biết em sáng nắng chiều mưa
dưới mặt trời vẫn ôm tim mù quáng
giữa đêm đen lại khát khao ánh sáng
làm bụi mù cho thành phố tôi yêu.
tôi biết lá vàng rơi xuống buổi chiều
trong mắt người khen là mùa thu đẹp
ôi chiếc lá khô khan đường vân bẹp
đã lìa cành vẫn quay cuống về cây.
tôi biết thơ tôi như những áng mây
sẽ không có góc trời dừng lại
thà là mây để đời còn phong thái
lồng lộng bay giữa trời đất bao la.
tôi biết em giả ngộ trăng hoa
thêm sống động một bóng hình lỡ mượn
bởi yêu thơ, tôi đành câm như tượng
cho ngữ ngôn một lần thoát xác thương vay.
tôi biết có ngày tình sẽ thay vai
và có lúc thơ không còn ma lực
thà chấp nhận cuộc chơi này chấm dứt
giã từ nhau xin gởi lại đôi lời...
(Hiên Thư Các, 30/09/2016)
NGỮ NGÔN NẮNG
*Tặng giọt nắng xa, là đà huyễn mộng.
nắng rớt vòng quanh
long lanh đuôi áo
ta ngồi lơ láo
ngó cuộc tình tan
sợi tóc trôi ngang
vành môi rêu bạc
nụ hôn thất lạc
giữa phố người dưng,
nắng rớt vòng lưng
cong cong ngực búp
bàn tay lật úp
xóa dấu tình xưa
ly cà phê trưa
lưa thưa nhểu giọt
chiếc bàn thân thuộc
người ngồi rong rêu.
nắng rớt đìu hiu
liêu xiêu nỗi nhớ
sợi tóc tắt thở
giữa vòng tay thô
nét mặt đã khô
mùi hương phấn giả
nụ hôn man trá
tất tả hoàng hôn
chiều bốc nỗi buồn
theo mây về núi
ta nằm tiếc nuối
lẻ loi ổ tình.
nắng rớt lung linh
phập phình hàng phố
trái tim cấm cố
đời ta ngục tù
dáng ai hoang vu
hắt hiu đuôi áo
sợi tóc thiểu não
bạc góc trời thơ.
nắng rớt bơ phờ
mịt mờ ký ức
ta ngồi đánh thức
giọt cà phê em
những ngụm sầu đen
chờ ta nhấp cạn
vành môi hạn hán
khát trận vui tàn
sợi tóc tan hoang
là đà huyễn mộng.
nắng rớt chong chóng
thông thống đời nhau
người, phiến đá đau
ngậm sầu chót núi
ta về trần trụi
nắng rớt vòng quanh...
(Hiên Thư Các, 28/08/2015)
rót
Rót vào ly anh
Tiếng violin em
Nốt nhạc cuối cùng thời dậy thì kỳ quặc
Những kỳ quặc dành riêng
Cho gã thất phu chưa bao giờ bỏ rượu.
Rót vào đời anh
Giọt nước mắt đầu tiên ướt vòm cung tango
Nơi em nằm ngửa dâng hiến bát âm
Nơi tiết treo tóc trên xà cửa
Nơi khúc sông rớt xuống vai anh
Lênh láng túi thơ nguyệt
Ướt dầm con chữ
Một thời thế thúi rùm.
Rót vào tim em
Nỗi đau non nớt dày xéo tình nhau
Khi anh qua sông bằng con đò lạ
Khi Cà Mau có những cơn dông vô tận
Thổi trốc gốc ký ức
Phũ phàng với nụ hôn gió
Ghì ngực em ký sinh.
Rót vào bóng đêm
Hơi thở loài bò sát sắp cuồng điên
Trườn quanh mỗi nụ chữ
Quấn từng dòng thơ
Nhểu tinh khí thụ hình
Đẹp vô cùng những lõa thể tâm linh
Phút lên cơn
Đẻ ra điều kỳ diệu.
Rót vào hoài niệm anh
Khúc violin não nuột
Đời sẽ nuốt tinh túy em
Vào vòm họng thời gian.
PHẠM HỒNG ÂN
(Escondido, 15/08/2013)