thơ Quang Nguyễn
EM GHÉ QUA MÙA THU NHÌN TÔI BUỒN
Mùa thu về tàng cây già trước tuổi
Đường lạ lẫm buổi đầu bước chân quen
Tôi vẫn ngủ, bên song màng thu tạnh
Chim rỉa hồn, thả xuống bờ vực đen
Tôi đang ở, thiên đàng hay địa ngục
Con mắt rối đụng chung quanh màu buồn
Như hàng cây vô hồn và có tật
Mùi tóc lá, em đi qua chải suôn
Mùa thu về, gió thả từ cõi khuất
Nắng lạc hướng, cõng môi rảo đi tìm
Nửa thất lạc, đồng vọng hai mé vực
Quả cay nghiệt, đắng ngắt lại tôn nghiêm
Mùa thu về the trong màu mắt biếc
Chạm đáy ngọc, rung hồn mảnh thi ca
Múc đổ đầu, không cạn nước chân thiết
Xé tháng chín vụng nát dưới chân ngà
Thấy tôi buồn, như nghìn thu vĩnh biệt
Em còn màu muôn chiếc lá chưa rơi
Tôi lại rơi trong lọn gió mãnh liệt
Cong tâm tư, ai gọi : người thơ ơi...
Xa đoản ngàn, cuối thu Tôi bật khóc
Ghi chép lại tái bút tháng chín hờ
Ai sẽ hiểu, và ai chưa từng đọc
Tình thu buồn, giam đóng cổng hồn thơ
Em có về.. áo dài ngày khai giảng
Thấy tôi nằm bất động giữa rừng thu
Dù tháng chín, Em bỏ vào dĩ vãng
Có một người, mãi ôm tháng chín ru.
M Ị C A
Em như con dế , tuổi thơ, Tôi đi tìm
Chiều rêm da, nắng trau nung bóng ngã
Đồng sâu, muôn suối, rừng xa
Chẳng biết mệt, thú đam mê chảy nhựa
Dù Em ở sâu, đá tạc dựng nghìn năm
Rảo tìm cho được, chiu chắt lối mưa tằm
Một nghìn lửa bày
đốt đời tuổi trẻ giữa ngực
tình yêu đâu thể hóa cát với tiềm thức
Chao ôi… khuôn mặt em
như gương
Tôi ngắm soi từ thời thiên cổ
Từ thời Tôi lang bạt, địa ngục tới thiên đàng
Thời chưa sinh ra, hồn chắn ngự non cao
Vị thần tình yêu ban phép màu
Tôi ôm cả vùng trời, rạch từng lọn mây trắng
ngắm em, mộng thiên đường hồng đào
Chẻ giấc chim bao ấm mùi nắng
Em muôn thuở, Tôi nhốt vào cánh cửa tình sử
tao đàn bất tử… núi, sông, rừng tình tứ
lưng đồi nghiêng, mùi hương trầm ngậm miệng gió
Thanh biếc lá cỏ
cho em tình yêu núi rừng
muôn thú lạ, bạt ngàn, thác suối reo mừng
Em như linh chi nghìn năm chưa từng thấy
giục Tôi tìm bước phong trần thế kỷ
Tôi thánh thiện, trời bật mí..
theo con chim thần, về cuối rừng, một dãy hang
bùng ánh quang
Những viên ngọc chói chang
Em bước ra, nàng công chúa cổ tích
Tóc chải hương rụng, nghe quen, lần trìu mến hít
à trầm hương tẩm gió quyến rũ, ngẩn ngơ tìm
Em đây rồi..
người mộng thời khai thiên lập địa
Truyền kiếp những vị thần tình yêu
Tôi cho em linh hồn, em đeo lên xác thịt
Đôi ta ngày đó…
có trước Ngưu Lang - Chức Nữ
Mới trinh nguyên hạt giống thiên sứ
Nứt mọng, thành dây tơ hồng, và một cây si
Bóng râm nép khuất hiên nhà
Có hồn, có sắc, đầy rợp tiếng chim ca
Ôi nhiệm màu, từ đôi mắt thánh thiện
Vĩnh cửu rồi… cổ tích rồi…
Sao có thể, lấy lại khi dâng hiến.
T Ạ I S A O…
Em sẽ quên những điều Tôi nhớ nhất
Lời tình đầu già hơn núi nghìn năm
Hồn bặm bụi, Em trong hiền như suối
Khua núi rừng, dáng gợi từ lâu năm
Tôi vẫn Tôi cánh chim thời phiêu lãng
Yêu vùng trời, và những tàng cây xa
Em sẽ về ấm êm cung tráng lệ
Hương trang đài, chiếc bàn đầy giỏ hoa
Có chi đâu, làm gương soi nhân thế
Vẫn thấy mình, trong yến tiệc chưa tan
Bình minh qua, màu nắng cũ dậy trễ
Sương chưa khô, làm ướt cọng cỏ hoang
Tôi đi tìm trăm mấy dặm đau thương
Cứ như thời con nít đòi Mẹ ẵm
Tôi gặp Tôi, giữa rừng buốt canh trường
Miền cô độc, thèm khát niềm hạnh ngộ
Em sẽ quên những điều tôi nhớ nhất
Lời trìu mến như bài học thuộc lòng
Cánh thiên đường, bao giờ đã đóng cửa
Tôi lẻ loi, đứng khoảng hờ trống không
Tìm gọi em, trong tương tư chín đỏ
Hồn điêu tàn, khập khiễng bước thềm cao
Đời em sáng, mà Tôi đã chập tối
Bước phong trần, qua ngõ ngách chiêm bao
Tôi dấy bão, vươn mình ra biển ngọc
Buồn trách hờn, một kẻ lấm thương đau
Chim còn tiếng, mảnh mai với nắng sớm
Thế Tôi chiều, ngủ gật tàng cây cao
Em quên rồi, như người già đãng trí
Chuyện yêu đương thành đùa cợt buồn vui
Lá của rừng, ôi thôi xin mặc kệ
Chim có về, rũ tiếng cũng ngậm ngùi
Phó mặc đời, như chưa từng thương nhớ
Kẻ ngớ ngẩn, cần chi biết suy tư
Cứ băng bó, mặc ai cầm dao thớ
Tại sao yêu, em thiếu, nhưng Tôi dư.