thơ Nhật Quang
MƯA THÁNG SÁU
Từng giọt buồn nhẹ rơi trên cung phím
Tiếng tơ lòng chợt dâng đẫm mùa sang
Lá rơi nghiêng bên đường cây xào xạc
Lòng bồi hồi, nghe khắc khoải miên man…
Nắng Hạ ơi! Ươm mềm lên suối tóc
Cánh phượng hồng ngan ngát lối mộng mơ
Sân trường cũ còn vương bao kỷ niệm
Thương người đi để năm tháng ngẩn ngơ
Em có nghe tiếng ve sầu than thở?
Mưa giăng đầy màu nhung nhớ chia phôi
Vòng tay ấm níu tình xa, xa vội
Bờ môi mềm, còn xao động lòng tôi
Về không em, chiều Hạ mưa tháng sáu?
Góc phố xưa hằn in dấu rêu phong
Đàn tôi rung nhạc lỡ làng cung phím
Rưng rưng, hồn réo rắt khúc chờ mong
Nghe khát khao tiếng yêu mùa nắng Hạ
Câu thơ buồn, rưng rức bóng lặng im
Mưa tháng sáu sao nỡ vô tình quá!
Để ai sầu, se sắt tận trong tim.
XUÂN THÌ RẠO RỰC DUYÊN TƠ
Lênh loang giọt nắng bên thềm
Vàng lên nhánh tóc hong mềm vai xuân
Lụa nghiêng cánh gió trong ngân
Mắt nồng nàn ngát xanh ngần hương non
Nõn nà ngực đẫy nét son
Đương thì rạo rực, khát mòn duyên tơ
Môi thơm nụ hé xuân mơ…
Đa đoan nhắp vội đêm vờ vật yêu
Run run tim vấp tình xiêu
Nhánh tương tư rụng cô liêu ngập lòng
Buộc nhau chặt mối chỉ hồng
Nổi lênh duyên phận cầu mong ý trời.
Nhật Quang
(Sài Gòn)