Thơ Quyên GAVOYE
BẢN HÙNG CA SA MẠC
Sa mạc hoang vu
bao la... cát
Từ thuở hồng hoang
Nắng gió lang thang
Nghìn năm chưa dừng cuộc đuổi bắt
Mênh mang lớp lớp, tầng tầng
Sóng cát xô
Nhấp nhô sỏi đá
Cuộc hành hương vội vã
Bỏng rát bước chân
Sa mạc bất cần
Ngông cuồng cơn bão cát
Những bóng người lầm lũi trong cơn khát
Dật dờ....
Cuộc hành hương từ bấy đến giờ
Triệu triệu lớp người mang hình hài của cát
Những bản hùng ca ngân cung trầm da diết
Ghi dấu cuộc di hoang
Sa mạc miên man
Cuộc sống vội vàng
Giữa muôn vàn sỏi cát
Sương rồng nở hoa...
Sa mạc bao la
Ngàn đời sau vẫn rền vang khao khát.
Besançon
19/09/2019
CHUYỆN NGƯỜI HÁI LÁ DIÊU BÔNG (*)
Ngược thời gian Em về tìm Chị
Tặng lá Diêu Bông
Mới hay tin. Chị đã lấy chồng
Chiều trên đê
Gió quê vi vút
Em thả trôi chiếc lá Diêu Bông
Ngày cưới Chị
Không hoa cài trên tóc
Chị buồn nhìn
Nắng vãn bên sông
Chị đã qua thời khờ dại Diêu Bông
Tin yêu cháy bỏng
Thời gian chảy xuôi
Chị lại ngược chờ mong
Diêu Bông kết trái
Lá vàng rụng rơi
Chị giật mình
Chỉ còn lại chơi vơi...
Lời thề Diêu Bông, Người còn nhớ?
Em thẩn thơ
Đầu sông
Cuối bể
Mải mê tìm lá Diêu Bông
Tự nhủ lòng
Một ngày nào đó
Chị sẽ nhận ra Em
Người hái lá Diêu Bông tặng Chị
Dẫu biết
Miệng đời dâu bể
Chị vẫn chờ lá Diêu Bông
Không phải của Em
Ngập ngừng
Em tặng Chị lá Diêu Bông
Chị lắc đầu. Bên sông nắng tắt.
Chiều trên đê
Gió quê vi vút
Mình Em với lá Diêu Bông
BESANÇON
27/09/2019
(*) Viết lại thơ "Lá Diêu Bông" của Hoàng Cầm
NHỚ NGƯỜI YÊU
Em về,
Tóc vấn heo may
Buộc thêm chút nắng
Cài mây ngang trời
Sáo ru tiếng hát lả lơi
Cánh diều buông
những rối bời
chênh chao
Em đi,
Tắt một trời sao
Tắt trăng, tắt những hanh hao
... đợi chờ
Đêm dài
Buông những ngẩn ngơ
Bẻ đôi câu hát
Vần thơ chợt thừa
Heo may hoang hoải đợi mưa
Nhớ thương tết sợi tơ đưa cánh diều
Em về đâu chốn liêu tiêu (*)
Mình tôi vớt lại những chiều bơ vơ...
Saône
08/09/2019
Quyên GAVOYE
(*) Từ mượn của tác giả Trần Thiện Thanh trong bài " Chuyện tình Hàn Mặc Tử