thơ Huỳnh Kim Khanh
Vầng trăng bỏ lại
Em đi bỏ lại ánh trăng rằm
Thơ thẩn mình ta nẻo tối tăm
Khoảng vắng tịch liêu lòng trống vắng
Người yêu phố cũ đã xa xăm
Thương nhớ tình xưa đã ngút ngàn
Ra đi ngày đó mộng lìa tan
Từng đêm thao thức từng đêm nhớ
Trăn trở niềm riêng nến lụi tàn
Men khói như sương sầu cổ mộ
Lời thơ thắm thiết hận ly tan
Ngoài song heo hút trăng mờ tỏ
Lệ nến tương tư đã ngập tràn
Sầu nhớ miên man đêm tịch liêu
Xa em ngày đó nhớ bao chiều
Từng đêm lệ nến đầy trang sách
Đã vắng em rồi vắng tiếng yêu
Đã mấy mùa trăng ta xa nhau
Nhiều khi chợt nhớ phút yêu đầu
Xa nhau thi đã xa rồi đó
Biết đến bao giờ gặp lại nhau
Trăng nước Tầm Dương trăng nhớ ai
Xa em ngùi nhớ Liễu Chương Đài
Bàn tay đã lỏng niềm chăn gối
Sầu chất tàn đêm gió thoảng ngoài
Khoảng vắng canh trường ta nhớ nhau
Xa nhau ngày ấy bởi vì đâu
Em về ôm bóng trăng hờn tủi
Hai đứa đôi bờ trông ngóng nhau
Em ở phương nào em có hay
Niềm nhung nhớ đã ngút trời mây
Từng đêm thao thức từng đêm trắng
Khoảng vắng từng đêm kiếp đọa đày
Men khói tương tư sầu chất ngất
Tình xưa còn lại đống tro tàn
Đêm sương nhìn bóng trăng hờn tủi
Một bóng bên trời tim nát tan
2020.05.15
Từ thủa em về bên đó
Đêm vẫn vô tình lặng lẽ
Như từng nhát chém hư vô
Ta vẫn thẫn thờ nỗi nhớ
Cô đơn một kiếp dật dờ
Từ khi em bước vô tình
Đi vào ngỏ vắng lặng thinh
Ta đã âm thầm thương nhớ
Tình xa như lá bỏ cành
Ta mang nỗi buồn riêng tư
Tình em sao quá hững hờ
Đêm hoang mình ta gác vắng
Đèn khuya rời rã phút giờ
Em đã xa rồi tình vô vọng
Tình ta như con nước xa nguồn
Em đi về cuối chân trời cũ
Sầu đã tơi bời giọt mưa tuôn
Từ lúc em về bên đó
Lòng ta tan nát tơi bời
Đêm vẫn từng đêm quạnh vắng
Ta nghe tình chết chơi vơi
Hiu hắt nỗi sầu cô đơn
Đâu đây còn tiếng dỗi hờn
Ta nghe giọt sầu hiu quạnh
Rơi trên đường vắng hoàng hôn
Từ thủa em về bên đó
Đời ta hoang vắng đìu hiu
Có những đêm ta ngùi nhớ
Đường xưa phố cũ bao chiều
Từ lúc em đi phố vắng tanh
Đường xưa lối cũ bước chênh vênh
Em về bên đó tình ta chết
Hờ hững thu phai lá bỏ cành
Gom hết nỗi sầu
U ẩn mùa Ngâu
Em về phương đó
Dang dở tình đầu
Chờ em đêm tịch liêu
Giữa khoảnng không gian mờ tối
Ta chờ em đêm tịch liêu
Gió rét ngoài kia réo gọi
Không gian lặng lẽ tiêu đều
Ta đứng đó đợi chờ em
Gió khuya gào thét bên thềm
Lời nói yêu chưa bày tỏ
Nhớ thương rời rã trời quên
Em người em ngây thơ
Tóc em dài phủ ơ thờ
Mắt em nhìn bỡ ngỡ
Chờ em tình mới bơ vơ
Ta muốn nói lời yêu em
Từng đêm nhung nhớ âm thầm
Từng đêm mình ta trên gác
Nghe lòng còn mãi phân vân
Chiều đó chờ em công viên
Nắng thu rực rỡ bên thềm
Hàng cây võ vàng hiu hắt
Chờ em mòn mỏi công viên
Phố vắng trời thu bơ vơ
Ta nghe nặng nỗi mong chờ
Chờ em một mình cuối phố
Lối cũ đường xưa hoang sơ
Yêu em từ thủa Hồng Hoang
Áo em rực rỡ Thiên Đàng
Tóc em mây trời vây phủ
Tay ta dìu nét hoang mang
Em đến mùa thu ban sơ
Ta nghe long ngập mong chờ
Em về lối mòn phố cũ
Ta đứng chờ em bơ vơ
Đâu đó mùa thu đã tịch liêu
Chờ em nắng đã úa ban chiều
Yêu em tình lỡ từ muôn kiếp
Ta gặp em mùa thu hoang sơ
Vũ trụ bây giờ đã giá băng
Yêu em mòn mỏi mấy mùa trăng
Tình ta lặng chết chiều mong đợi
Em đến không mùa thu bâng khuâng
2007.11
Đâu biết ra đi là vĩnh biệt
Thủa ấy tình yêu cởi mở
Yêu em đời thấy đẹp màu
Thủa ấy yêu em nồng cháy
Yêu em chẳng hiểu vì đâu
Ta yêu em từ lúc gặp nhau
Ta yêu em khi tình úa sầu
Ta yêu em mối tình khó tả
Ta yêu em chẳntg hiểu vì đâu
Ta gặp nhau mùa chinh chiến
Lời tỏ tình đơn sơ
Ta gặp nhau trong thời loạn
Tóc em buông xõa ơ hờ
Thủa ấy hai mình gặp nhau
Mắt em còn úa giấc sầu
Áo em bay chiều bỡ ngỡ
Môi em sầu úa mưa Ngâu
Yêu nhau tình đã úa trăng sao
Chẳng hiểu yêu em từ thủa nào
Không biết vì sao em buồn tủi
Vì sao tình vẫn ngập thương đau?
Sầu chất vô tình cuối đêm nay
Mình ta quạnh quẽ cuối trời mây
Yêu em đã lỡ từ muôn kiếp
Sầu chất đầy hiên nét đọa đày
Khoảng vắng canh trường ta bước lê
Hoang mang tiềm thức nẻo đi về
Chiều công viên hẹn em mòn mỏi
Ta đừng chờ em lạnh tái tê
Em đã trở về thành phố
Sau nhiều năm tháng xa xôi
Em đã cho ta lời hẹn
Chờ em mòn mỏi phương trời
Mình gặp nhau trong rạp xi nê
Hôn em nồng thắm nụ hôn mê
Tóc em xõa xuống bờ vai mộng
Tình đã lên ngôi lạc nẻo về
Buổi hẹn rồi thì cũng phải tan
Đưa em về cuối nẻo cô đơn
Đêm nay ta biết mình đơn chiếc
Nằm nhớ em thương em rợp nỗi buồn
Cuộc chiến vô tình gây biệt ly
Nhìn em tan tác phút phân kỳ
Ra đi chiều đó lòng tan nát
Không biết làm sao giữ hẹn thề
Ta giã từ em hôm đó
Giã từ non nước thương yêu
Giã từ cả vùng kỷ niệm
Hoang mang tiềm thức tiêu điều
Không biết rằng ta có trở về
Tìm em trên nẻo cũ đam mê
Tìm em trên ngọn dồi hoang vắng
Để nối lại cuộc tình xót xa
Đâu biết ra đi là vĩnh biệt
Đâu biết ra đi là chia xa
Đâu biết ra đi là lỗi hẹn
Dĩ vãng tương lai mối nhạt nhoà
Ta sống âm thầm trong tịch liêu
Dáng em ngày ấy quá yêu kiều
Đêm nay giữa khỏang trời hoang phế
Tình cũ dâng như nước thủy triều
Huỳnh Kim Khanh