SỐ 88 - THÁNG 10 NĂM 2020

 

thơ Huỳnh Kim Khanh

Một phút tình cờ

Ta đã gặp em ngày đó
Hồn nhiên như phút tình cờ
Mắt em nét nhìn bỡ ngỡ
Hồn ta lạc lõng vu vơ

Dìu em bước nhỏ rừng thu
Ngoài kia trời ngập sương mù
Lá khô rơi đầy khắp lối
Lòng ta nặng chĩu tương tư

Gặp em như là cơn mơ
Yêu em con nước vỡ bờ
Lời tỏ tình sao mộc mạc
Mắt em thăm thẳm trời thơ

Có những đêm buồn thênh thang
Ta lê từng bước ngỡ ngàng
Tìm em khoảng đường hoang vắng
Nhớ em ngập mấy mùa trăng

Tình cũ như màu hoa nhớ
Duyên xưa giờ đã hững hờ
Em sống cuộc đời xa lạ
Ta lê từng bước bơ vơ

Ai biết tình ta sẽ dỡ dang
Em đi chiều ấy lệ sầu vương
Ta về đốt lại lò hương cũ
Quên hết niềm đau nỗi đoạn trường

Thôi thế tình ta đã lỡ làng
Từ khi em cất bước sang ngang
Từ khi em đốt tình thư cũ
Rồi đó tình ta bỗng dỡ dang

Ta đã hẹn em ngày đó
Yêu em một phút tình cờ
Ai biết cuộc đời dâu bể
Tình yêu rồi cũng phôi pha

Có những đêm buồn tịch liêu
Nhớ em như nước thủy triều
Khắc khoải từng cơn đoài đoạn
Niềm đau dĩ vãng tiêu điều

Em ở phương trời nào xa
Tình ta giờ đã nhạt nhoà
Em có bao giờ chợt nhớ
Những đêm ân ái xa xưa?

Thôi nhé giã từ em yêu
Đời trôi theo nước thủy triều
Nếu có bao giờ em tiếc
Tình xưa những phút đìu hiu?            ./…

2018.08.28     

 

Anh vẫn chưa hiểu được tình yêu

Bao năm tình lận đận
Anh chưa hiểu được tình yêu
Bao năm rồi sầu nhớ
Yêu em đời đã xế nhiều

Chả biết vì sao ta yêu em
Mà sao tình vẫn còn úa mềm
Mà sao tình mãi còn tan vỡ
Mà sao lời yêu vẫn lặng câm?

Có phải yêu em từ mộng mơ
Hay ta yêu em một phút tình cờ
Hay ta thi sĩ mơ người đẹp
Có phải yêu em từ thủa xưa?

Ta biết rằng ta đã yêu em
Từ khi lá úa ngập bên thềm
Từ khi ánh nguyệt lan thềm vắng
Từ lúc thu về phút nửa đêm

Ta chẳng hiểu sao ta vẫn mơ
Từ khi thềm vắng rợp sương mờ
Từ khi vũ trụ là hư huyễn
Từ lúc tình yêu quên phút giờ

Có phải em người đẹp kiếp xưa
Đêm hoang đường vắng lối trời mưa
Còn ta một kẻ sầu lữ khách
Chỉ muốn đêm hoang ngủ giấc thừa

Có phải em người đẹp Liêu Trai
Đêm xưa mờ úa nét trang đài?
Có phải em đến từ muôn kiếp
Ta đợi em nụ hôn rợp môi

Ta đứng chờ em quá nửa đêm
Ta nghe đâu dó gió ru thềm
Ta nghe vũ trụ vừa say ngủ
Nghe lá rơi rơi rợp trước thềm.

Vũ trụ bây giờ bỗng vỡ tan
Ta nghe thương nhớ đã ngập tràn
Ta nghe đâu đó tình ta chết
Vũ trụ bây giờ đang khóc than

Ta chưa hiểu được tình yêu
Ta chưa nói lời nhiều
Nhưng ta đã từng biết
Chưa ai tả được tình yêu

2016.01.13

 

Chưa nói được lời cuối

Từ lúc ta xa em ngày đó
Cuộc tình ta đành đã vỡ tan
Ta chưa được nói với em lời cuối
Cuộc tình ta nhiều nỗi ly tan

Ta ra đi một trời vô vọng
Em ở lại chốn cũ mù sương
Ta ra đi bao giờ trở lại
Sầu chất miên man, nẻo vắng đêm trường

Ta vuốt tóc em, mùa thu tàn phế
Tà áo em buông xõa, đọa đày
Nhìn vào mắt em, ta nghe tình lỡ
Ta hỏi lòng ai thương nhớ đêm nay?

Ta nhìn em từng đường nét tình yêu
Ta muốn vẽ em từng nét yêu kiều
Nhưng em ơi ta vẫn là thi sĩ
Cho nên ta lời vẫn tịch liêu

Đêm nay ta đợi chờ em
Mưa đêm tầm tã bên thềm
Đêm nay mình ta đứng đó
Nghe giá buốt cuộc tình lãng quên

Ta ôm ấp bờ mông em
Chiều xưa lá úa rơi thềm
Ta nghe ngập ngừng hơi thở
Sầu dâng tràn ngập đêm đen

Đêm nay một mình ta
Nghe thời gian lặng lờ
Đâu đây tình yêu bùng nổ
Tan tác giữa vùng hư vô

Ta đã xa em từ lâu
Đời ta còn lắm u sầu
Ta đã xa em từ thủa
Tan tác một trời mưa Ngâu

Xa em mà chẳng nó nên lời
Chinh chiến điêu tàn, đời mãi trôi
Đưa em về chốn xưa sầu kín
Ta chẳng hề nói em một lời

Đất nước điêu tàn cơn chiến chinh
Đưa em về con nước bồng bềnh
Thuyền em đi, nỗi buồn vô tả
Ta đứng bên bờ sông bấp bênh

Rồi đó hai mình xa nhau
Tình yêu đành phải nhạt màu
Ta chưa trao em lời cuối
Tình ta một nỗi thương đau

Ta chưa trao em lời cuối
Sóng vỗ bên bờ tịch liêu
Thuyền em giờ đã khuất
Dòng sông rời rã nắng chiều 

2015.01                                              

 

Cơn mê chiều

Chiều xuống trên bờ biển thẳm
Mình ta lê bước phong trần
Bãi cát nằm dài hoang vắng
Nước dâng tràn ướt đôi chân

Em ở phương trời heo hút
Tóc bay rợp cả trời mơ
Tình đã chết từ độ ấy
Mắt kia còn mãi trông chờ

Ta nhớ em chiều hoang phố cũ
Áo em bay từng bước nhỏ diụ dàng
Làn môi đỏ tự nhiên và nũng nịu
Mắt em nhìn hồn ta lạc đêm hoang

Nụ hôn đầu thời gian lắng đọng
Bờ vai em nắng phủ lưng đồi
Bàn tay ngoan nụ lan vừa hé
Lời nói dịu dàng hồn ta ngập chơi vơi

Ta vuốt tóc em không gian huyền hoặc
Mắt em sâu nét họa thiên đường
Lời tỏ tình ngây thơ vụng dại
Em cúi đầu cố dấu vẻ yêu thương

Đưa em về chiếu hoang bỏ ngỏ
Áo em bay cánh bướm chập chờn
Cơn mê chiều chim rừng thỏ thẻ
Lời tạ tự ngưng đọng nụ môi hôn

Em giờ ở phương trời heo hút
Còn ta đây lê bước phong trần
Sầu kỷ niệm đã già bao thế kỷ
Tình vẫn nồng như vừa mới trao thân

Chiều đã tắt bên kia cồn cát
Con nước giờ đã mỏi mệt trôi xa
Từng cánh chim trời bay lác đác
Ta nhìn xa trời biển nhạt nhoà                      

2017.07.28

 

Sao vẫn còn ray rứt

Đã trải mấy mùa trăng khuyết          
Xa nhau thì đã xa rồi
Sao vẫn thấy lòng ray rứt
Đêm hoang sầu nhớ khôn nguôi

Ta vẫn một đời lang thang
Yêu em tình đã muộn màng
Tình vẫn lạc loài không lối
Nhớ em rời rã đêm hoang

Ta ôm nỗi sầu cô đơn
Môi em hằn nét dỗi hờn
Nhớ em quảng đời lận đận
Xa em khao khát nụ hôn

Có những chiều thu xa vắng
Lá rơi tơi tả sân trường
Mình ta đợi chờ câm lặng
Áo em buồn tủi tơ vương

Bao năm đời đã chia xa
Chờ nhau dĩ vãng nhạt nhòa
Những cánh thư dần thưa thớt
Thời gian rối cũng trôi qua

Đêm ta buồn nhớ bâng khuâng
Gió khuya xao xác dị thường
Liêu trai mập mờ lửa nến
Dáng em mờ ảo hơi sương

Có phải em về đâu đó
Hay ta mòn mỏi cơn mê
Có phải em vừa réo gọi
Đêm hoang vàng úa trăng thề

Ta nắm tay em muốn tỏ tình
Mà sao em cứ mãi làm thinh
Áo em hay bóng trăng mờ ảo
Ánh mắt em mùa thu nguyên trinh

Ta bỗng giật mình phút nửa đêm
Đâu đây nhạc trỗi khúc êm đềm
Bờ vai em trắng, ôi đài các
Lá chết từ đâu đã ngập thềm

Giữa khoảng không gian tối mịt mù
Gió khuya mang khí lạnh mùa thu
Dáng em ẻo lả như cành liễu
Trăng núp sau bờ mây tương tư

Sao vẫn còn ray rứt
Khi tình đã vỡ tan
Sao vẫn còn ngây dại
Khi tình đã phai tàn?              

2019.04.02

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2020