thơ Lê Văn Hiếu
HƯƠNG MUỘN
Không vì đời Sen mà giũ bỏ mùi bùn
Không vì bùn nuôi dưỡng đời Sen mà đành hanh vấy bẩn
Sen – Bùn vì nhau
Ta không lớn lên từ em nhưng ta thương em
Biết con cá con cua còn rúc trong lòng em đó
Ta làm con cua ta không làm Sen
Bùn thì đã sao – trên bùn là nước trong
Là hồn sen quyến rũ
Hương muộn vắt từ lòng em đó
Ta nâng niu ...
KHU VƯỜN CÓ NHIỀU QUẢ CHUÔNG
Từ lành lặn em bước vô vườn nhà tôi
Từ nhà tôi em đi ra chảy máu ?
Em chảy máu khi bước vô nhà tôi
Rồi đi ra tươi roi rói ?
Vườn nhà tôi lành nguyên
Hoa vẫn an nhiên tỏa hương
Chuồn chuồn kim an nhiên cất tiếng hót
Tôi bỗng thành trẻ con
Lão ngoan đồng tự dưng mê con gái
Nên tôi dựng khu vườn
Rồi treo đầy tiếng chuông ...
MỎNG MỌNG DẤU CHÂN
Vẫn chìm vào cuộc chơi thanh xuân
Anh không bao giờ biết mỏi
Anh lần những con đường quen em qua
Ngay cả thời thiếu nữ
Ngay cả thời chăn trâu cắt cỏ
Ngay cả thời em vọc cát tắm sông
Anh lần ra biển
Tìm dấu chân em bây giờ
Những dấu chân rất mỏng
Những dấu chân anh nhận tự trong mơ
Anh nhặt cả bỏ vào túi ngực
Lúc cần anh lấy dán lên thơ
Lấy dán vào ca khúc
Để đời vì em mà ngân nga
Lấy dán vào bức họa
Gọi những hờn ghen hoa cỏ quay về
Gót chân em dính nhiều bùn đất
Đã thơm trên môi anh – thơm đến không ngờ ...
22.5.2021
Lê văn Hiếu