thơ Lê Văn Hiếu
GÓT THU
Ta rơi như chiếc lá
Em thương thì về làm mùa thu với ta
Mùa thu không chỉ mỗi mình
Dẫu thêm vàng em
ở đó có một đám đông
đám đông vắng tiếng cười
chỉ sột soạt buồn
sột soạt chồng lên nhau mà không hạnh phúc
nếu thương ta thì cùng nằm chờ
con nai vàng ngơ ngác
chờ gót chân nai
chờ dấu triện chứng nhận chúng mình
đã yêu đến úa ...
MIÊN MAN NHÀ ĐỒI
Người ta trải dày những đồng tiền
Lên tất cả những ngọn đồi nơi tôi ở
Kể cả đồi gió hú của riêng tôi
Họ ngã giá
Họ đã dắt nhau leo đồi
Họ săm soi nhìn
Họ trộm của tôi vài con mắt lá
Trộm gió của tôi
Ngọn gió từng thổi về tôi những giấc mơ đủ phác họa chân dung em (Dù chưa một lần ...) mà tôi nhớ
Mắt lá hằng đêm thả xuống đồng bằng – xuống phố
Đủ tưởng tượng dáng em ngồi bình yên - lắm lúc miên man xa – tưởng tượng những ngọn đèn ru tình trên biển ...
ở nhà đồi để thấy mình mênh mông
Hợp âm ánh sao – quyện cùng sương – dưới trăng tôi vẽ chân dung tôi - một lõi người cô đơn hạnh phúc ...
HAI MƯƠI NĂM SAU
Người đàn bà tóc bạc
Những sợi nắng lấp lánh
Vương đọng nụ cười buồn
Nụ cười rơi vào đóa sen trước sân nhà
Treo trên giàn hoa nở bung đầu ngõ
Những đóa hoa lãng hương
Hương sắc của hai mươi năm trước luôn hàm tiếu
Cứ ép uổng và câm nín
Cứ lý trí và chờ đợi
Đợi qua mùa sương gió
Đợi qua lằn định mệnh
Vun vén với số phận
Thời gian mây trôi
Hai mươi năm sau – hai mươi năm sau là đây
Người đàn bà vò võ một mình
Chung một lời ước hẹn
Nàng hẹn sẽ thanh thản
Nàng hẹn sẽ tự do
Dành phần đời còn lại cho tình
Nàng tận hiến
Nàng đến với thơ bằng ký ức buồn
Hai mươi năm mây trắng
Nàng chênh vênh
Ta đã đi về trời
Ta nhớ lời nàng
Em sẽ làm thơ viết chuyện chúng mình
Ghi nhịp đập của trái tim reo vui
Ta nhớ lời nàng
Nên hai mươi năm sau ở lòng đất lạnh
Ta đón hơi thở ấm từ nàng ...
30.7.2021
Lê văn Hiếu