thơ Lê Văn Hiếu
NGỒI MỘT MÌNH
BÀY CUỘC RƯỢU UỐNG CÙNG TRANG SÁCH
Bắt gặp những khuôn mặt cũ
Ba bốn mươi năm không chừng
Xa nhau nhưng còn nhận biết
Thoáng nhìn thoáng bâng khuâng
Từng câu thơ kéo ta về ăn ký ức
Buổi rượu thời xưa xưa
Trái cốc trái xoài chấm vầng Trăng khuyết
Uống gió sương lành lạnh uống lưng khuya
Những câu thơ cứ thế mà hào sảng
Cứ thế mà vung gươm – cứ thế mà lụy đò
Giờ ta nâng ly – nâng câu thơ – mắt ta nghèn nghẹn
Mắt ta lim dim hồn ta đã đi về
Này nâng ly thôi anh
Này nâng ly thôi bạn
Này ta cạn vì những cây thơ bay
Đi cuối đất cùng trời những câu thơ hoài bảng lãng
Nhớ làng – thơ hóa đám mây
Này đám mây – chở dùm ta bóng xưa - bình rượu cũ
Cho ta kịp rót đầy- khi chưa say …
ĐÁM CƯỚI TRẺ CON
KHÔNG BAO GIỜ THỰC
Nhớ vòng hoa em đội đầu
Thõng xuống là đóa dâm bụt
Anh cầm lá chuối che lọng cho em
Dìu em lên lưng ngựa
Chúng ta chui ngồi trong chiếc lều lợp lá
Nghĩ là phòng hoa chúc
Phòng hoa trải đầy hoa nắng
Vàng cả nụ cười chúng ta
Thế là ta thành chồng vợ
Thế là ta ru con
Thế là ta nấu nướng những bữa cơm gia đình
Trên những chiếc lon , trên những mẻ
Những niu đất vỡ
Bày biện thức ăn
Chúng ta giả vờ hạnh phúc
Giả vờ chăn ấm nệm êm
Đám cưới trẻ con không xác pháo
Sao bây giờ cứ mãi vang vang …
MỘNG MỊ EM
Thật khó khăn khi nói đêm qua em gát chân lên bụng tôi
Khó khăn khi nói bàn tay em làm gì
Còn đôi môi nữa ?
Thật khó khăn / và em mắc cỡ
Em nói em yêu nhưng chưa dám liều
Thật khó khăn khi tiết lộ
Khó khăn khi mở cửa lòng em
Cánh cửa trái tim hoàn toàn không bản lề
Không ổ khóa
Hình dung nó chỉ là tấm phênh rất mỏng /cánh liếp bằng lá cỏ
Bằng hơi sương
Đêm qua trong mơ màng mộng mị / ta vừa kéo rèm để kịp thấy em gát chân lên bụng
Em đỏ mặt / và cuống rốn ta vừa rụng / rơi vào vũng giấc mơ
Em không thấy chỉ chân em thấy /ta không thấy chỉ nỗi cô đơn ta thấy
Nỗi cô đơn ta ngủ vùi mong tìm em trong chiêm bao / ngộ thức
Đêm nay / đêm mai / hay một đêm nào khác nữa
Cuống rốn ta kịp quấn lấy ngón chân em như là đeo nhẫn cưới …
Lê văn Hiếu