SỐ 95 - THÁNG 7 NĂM 2022

thơ Lê Tuyết Lan

LẠC LÒNG

Em đâu biết được đôi mắt đã chọn tục quyền trước anh
Những bâng quơ tưởng chừng sâu thẳm
Em đâu biết lòng lạc trong lòng một cơn say
Lạnh buốt bao lời khâu nơi ngày vắng

Anh nào đâu phải nắng
Em hanh hao một phút chạm vào
Anh ở đâu trong cơn mưa rào
Xối vào dòng em những buổi chiều đỏ ngạch

Anh đến thắp trên vai thiếu nữ ngôi sao xa xăm của vũ trụ
Em quên màn đêm đã tắt trong những thực hư
Em quên ngón tay ai đã cầm vô tận
Đặt trên môi những tàn dư nhuốm lắm cỗi cằn

Khi thấy giọt sương rơi trên đường gân đã nhiều lạnh lẽo bóng hình
Em đã biết ngắt nụ tình để nở vào dòng trôi.

 

HỒN HOANG

Vá ép nỗi buồn đã thủng mất nửa đoạn đường bơ vơ
Vòng xoay mộng mị cũng nhiều bận luốc lem
Gập ghềnh quá chiếc bóng cũ
Đong đưa tiếng mình rao đổi một vòng tay

Bãi bờ người khi hoang vắng một linh hồn
Khúc ru sống đời trên giấc mơ đã rụng
Vựa sương này còn ấm hơi
Bước chân này biết khướt say

Chẳng đi về đâu thiên thu cũng đến mùa thay lá
Chẳng mang theo dấu chiều hôm hẹn buổi tái sinh
Lặng lẽ người trong trăm năm hòa quên lãng
Lặng lẽ trần gian rót cạn cốc rượu cay

Khoát lên người cái nhớ đem giữ bàng bạc nào xa lắc
Tìm đắp cho một vầng trăng lỡ chuyến bể dâu.

 

KHI BÀI THƠ CẦN ĐƯỢC ĐỐT

Tôi viết rất nhiều điều về yêu thương từ nhịp đập trái tim
Những vần thơ không liền mạch vẫn dạt dào
Tôi xé hồn mình nơi góc tối
Qua vết nứt nham nhở ánh sáng đôi lần cong

Tôi gạn đi vết loang lỗ đem rửa từng nét chữ
Bàn tay và mặt tôi nhơ nhớp nỗi buồn
Khi cố ghi lại màu xanh trên nền trời vĩ đại
Tôi thấy tuổi này thòng lọng một sớm mai

Bài thơ tôi viết có được an ủi ai
Bài thơ tôi viết chẳng thể kết án kẻ mưu đồ
Không đem được cái ác dìm xuống dòng vực lạnh
Chỉ nghe trên ngực mình sạt lở nốt ngày trăng 
Khi cái chết còn đầy đày đọa
Lời uất oan gào tràn ổ bụng
Trong rưng rức chữ cái không có đủ khói nhang tưởng niệm
Trong gai góc nhịp từ chẳng đâm thủng chút bạo tàn
Tôi làm nhọt mình
Bao lần thấy xa lạ trong bóng loài còn rình rập an vui

Tôi biết có những bài thơ cần được đốt
Những bài thơ không thể giúp tôi ngủ vùi sâu khi ngổn ngang
Những bài thơ đi vay mượn ánh sáng 
Những bài thơ huyễn hoặc tôi về nỗi bất hạnh sẽ không thuộc về mình
Nếu chọn lặng im

Bài thơ tôi nên đốt
Để soi sáng thêm đường gỉ sét đã chực chờ bào mòn tâm khảm
Để đánh thức tôi thành thực tại
Không có cái đẹp bịt mắt trong cuộc trốn tìm hư vô
Tôi biết lòng bần cùng vũ khí
cũng chẳng đành nhắm mắt hệt điêu linh

Tôi đang cháy trong tro tàn vinh nhục
Bắt gặp đoạn thơ mình nghẹn bài điếu để trống tên.

Lê Tuyết Lan

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2022