thơ Lê Văn Hiếu
BỮA CƠM CUỐI CÙNG CỦA MẸ
Con đã thấy mẹ định phì miếng cơm như con thời nhỏ
Mẹ đã nuốt một ít nhưng môi mẹ không cười
Nụ cười cả năm rồi đi đâu mất
Mẹ quên buồn quên vui
Hờn cũng hờn rồi
Giận cũng thế thôi
Cả đời chìm vào khúc sông vào đáy bếp
Chìm vào thân phận cút côi
Mẹ buồn không ai biết
Mẹ từng nhỏ nước mắt tưới sao Trời
Mẹ ăn làm chi - khi mẹ linh cảm đã bước chân vào thế giới thật khác
Những hạt cơm nằm yên trong miệng mẹ không trôi
Con nhìn thấy từng giọt Sao rơi
Thấy cánh đồng vừa cõng hạt cơm vừa hát ru ngủ mẹ
Thấy đàn chim non ngoác miệng chờ bên Tổ
Mẹ ngậm để sú cho chúng con dù đã cuối cuộc đời …
LÁ CỎ
*Nhớ Mẹ !
Mãi chúng con là móng tay là sợi tóc của Người
Ngỡ rời rạc ngỡ cách xa
Nhưng vẫn nằm trong lòng bàn tay Người đó
Đến khi tóc Người / là chúng con / là cỏ
ở vùng trời nào vẫn thế mãi xanh
Đứa trên rừng / đứa dưới biển
Đứa đồng bằng / đứa mãi chênh vênh
Tóc người nhoi nhói bay
dù trời thôi gió
ngân nga cỏ / ngân nga cỏ
chúng con uống nước mắt của mình như uống sương …
CON LẠY HẠT BỤI
Ném tất cả những buồn vui
Người không màng cảm và nhận
Người nhìn mà không nhìn
Người nghe mà không nghe
Hình như mọi đau khổ về với Người quá đầy
Để thân xác hóa thành chiếc bình đã rỗng
Mẹ ơi ! con luôn hiếu kính với Người dẫu là hạt bụi
Con lạy hạt bụi đã cho con làm người …
CHĂM PHẬT
· Kính tặng Mẹ ...!
Người Ta chăm đi chùa
Ta ở nhà chăm Phật
Nấu cơm cho Phật ăn
Rót nước cho Phật uống
Mở nhạc cho Phật nghe
Mắc võng cho Phật ngủ
Phật có nụ cười hiền
Phật chợt quên chợt nhớ
Mắt Phật không biết buồn
Dường như buồn đã đủ
Ta ngồi nhìn Phật nhai
Cả những điều xưa cũ ...
Lê văn Hiếu