thơ CAO VỊ KHANH
BUỒN XƯA
Còn những hình xưa lạnh bóng thầm
Đàn trăng treo mỏi tự trăm năm
Gối chăn xô lệch mùi hương lạc
Đợi bóng phi về tóc rối trâm
Còn những tình phai đọng gót hài
Áo hoàng hoa phủ lạnh đôi vai
Người quên từ độ quân vương trích
Bước hững qua đời tựa khói bay
Còn những bờ đêm lạnh tiếng huyền
Ghé Tầm Dương nhớ hận muôn niên
Áo xanh Tư Mã vai còn ướt
Suốt dọc Trường giang dậy sóng phiền
Còn thuở uyên bay lạc cõi ngoài
Tóc thề cắt trả nợ duyên ai
Biết thân rẻ rúng loài hoa dại
Thà hiến tình quân chút đắm say
Còn những người đi chẳng hẹn về
Những bồ mỹ tửu lạnh, môi tê
Qua sông Dịch trắng thù chưa trả
Kiếm gãy cờ tan rợn bốn bề
Còn những thề xưa lạnh ước nguyền
Những tình hư sẩy tựa thai non
Những sông suối tẽ về trăm nẻo
Những cánh bèo trôi dạt sóng cồn
Chẳng thấy về đâu người thiên cổ
Tấm lòng liên ái nghĩ mang mang
Bao nhiêu chim mỏi về chung tổ
Còn lại hồn hoang... hàng nối hàng.
NỞ TRẮNG MỘT THINH KHÔNG
em cho ta đắm đuối
trên chót đỉnh tuyệt vời
em cho ta rụng rời
dưới mượt mà thung lũng
ơi tình ngăn cách núi
mà tình đầy theo sông
ơi tình em vời vợi
ơi tình em mênh mông
em theo ta xuống suối
em theo ta lên đồi
em cheo leo quá đỗi
sao vẫn mềm như bông
ta yêu nhau có vội
vẫn tụ nghĩa đầy lòng
cho nụ đời vô tội
nở trắng một thinh không
“HASTA LA VISTA, BABY”
Người rồi có vội ăn năn?
Có thao thức đợi? Có trăn trở buồn?
Chợt bào hao dưới trăng suông!
Tim đau hụt nhịp? Máu luồn mạch trơ?
Đêm thâu canh, mắt lệ mờ
Ngó xuân xanh rụng theo tờ lịch rơi
Những mộng cũ dẫu tàn hơi
Vẫn thoi thóp sáng? Sao bồi hồi đêm!
Thấy người dáng thõng thượt mềm
Thấy mình mấp mé bên thềm tử sinh
Thấy người mắt đẩy đưa tình
Thấy mình chân sắp gập ghềnh thiên thu
Ý thân đã dạn ao tù
Thì thôi khúc cuối trả bù kiếp mai
Nuối chi một giấc mộng dài
Chờ trăng lạnh bóng khoác tay sang bờ
Cõi ngoài lấp ló chờ... thơ
Cao Vị Khanh