thơ Lê Văn Hiếu
VÌ MỘT BÌNH MINH VỖ CÁNH
Vì một bình minh – vì một góc trời
Vì một cành cây – vì một chiếc lá
Ngày ngày Nàng tập chuyền
Ngày ngày Nàng tập hót
Không là Sơn Ca như ngày nào
Chỉ cần líu lo hạnh phúc
Sớm mai đón nắng lên
Mổ hạt sương nhỏ nhoi và làm dịu cơn khát
Tôi muốn là hạt sương của riêng Nàng
Muốn là cành cây đủ nâng đôi chân Nàng nhảy nhót
Thân tôi Nàng hãy chuyền
Tôi lắng nghe Nàng hát
Và ký âm
Tôi tin những khúc ca này sẽ lung linh trời
Đừng thẹn thùng vì ngọng nghịu Nàng
Hãy nhớ đó chỉ là khoảnh khắc của một cơn bão
Đôi cánh Nàng còn là còn
Giọng hát Nàng còn là còn
Và tình yêu là đường bay dành cho Nàng vỗ cánh …
ĐỪNG NGHĨ CHÚNG TA LÀ NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CŨ
Tỉ dụ em vừa chạm môi anh – trong ý nghĩ
Là đầu em đã đắm đến đê mê
Tỉ dụ lời tình em vừa mới ngỏ
Em ngỏ bây giờ chứ đâu phải ngày xưa ?
Đường hẹn hò mãi còn phía trước
Hồ trên mây – vườn mộng ở trong rừng
Xa thăm thẳm và em hôi hổi
Anh ở thì chúm chím mãi chon von
Vết chân chim – vệt đời trong bụng mẹ
Vệt tình yêu vốn sẵn ở phong tình
Anh nghĩ đó chỉ là trang giấy
Nếp gấp này - nút thắt chiếc nơ xinh …
XIN ĐỪNG KHỜ NHƯ CƠN BÃO
Hãy cởi dần từng chiếc cúc
Nhè nhẹ thôi anh
Đừng để em trống ngực
Se se từng sợi tơ em
Hãy đến - lúc em khát
Mùa thu của em
Cỏ dưới chân hờn ghen
Hoa bồn chồn tỏa hương
Em kiêu hãnh
Chàng trai của em
Ngọn gió của em
Xin đừng khờ như cơn bão …
VỚI NÀNG
Tôi sẽ là chiếc ghế cho nàng ngồi
Là tấm chăn nàng đắp
Là nệm êm cho nàng ngã lưng
Và bông hoa lặng lẽ cùng nàng
Tất cả đều biết nói
Ngôn ngữ chỉ mỗi một nàng biết
Sáng nay nàng có thấy nhột không khi ngồi trong lòng tôi
Đêm qua nàng có ấm ?
Tôi nghe hơi thở của nàng bùi ngùi
Tôi hít phải và tôi thương…
Lê văn Hiếu