thơ Nguyễn Linh Khiếu
Tuyết
chỉ một lần tuyết rơi
trắng muốt mềm mại tinh khiết
mát lạnh lâu rồi
mỗi mùa heo may
tuyết lại bay về trắng muốt
lạnh ngắt khu vườn Beijing
thu lu cây trơ cành trong gió
tuyết tan lênh láng lòng tay
dịu dàng trên mái tóc
nồng nàn trên má một người.
Mùa thu Jinggangshan
dưới bầu trời mùa thu trong suốt
em nói em chưa có tình cảm với anh
nghe câu ấy không thể nào không khóc
hơi lạnh sương mù mịt Jinggangshan
những cây ngô đồng lấp lánh sắc vàng
những cây phong rực hồng vòm lá
hàng sơn tùng cao vút ngân nga bản tình ca bất hủ
bầy sơn ca tình tứ lảnh lót dưới trăng trong
khi ta gặp em ngọn gió mùa thu ngào ngạt mộc hương
Jinggangshan phơi vàng những vòm cao nhan sắc
không thể không yêu ở Jinggangshan
bởi mùa thu quá đỗi ngọt ngào quanh ngôi nhà ta ở
Jinggangshan nơi gặp gỡ những mối tình bất tử
ta và em có một mùa thu tinh khiết
thế mà em từ chối tình yêu
thế mà ta chẳng thể nào khóc được
Jinggangshan phơi vàng một mùa thu trong suốt
hàng sơn tùng cao vút ngân nga bản tình ca bất hủ.
Lời phán truyền
sắc vàng nguy nga
muốn nói một lời phán truyền
đẹp đến nỗi không sao mở miệng
lời phán truyền không được nói ra
gió lạnh vô hồi thổi tới
rừng vàng run rẩy
chỉ một đêm sắc vàng tan tác
lời phán truyền vô nghĩa
người phán truyền cứng họng
trơ cành rừng lạnh.