SỐ 96 - THÁNG 10 NĂM 2022

thơ song ngữ
Nguyễn Thị Phương Trâm & Lê Vĩnh Tài

The formidable sea

(A poem in English by Nguyễn Thị Phương Trâm, translation into Vietnamese by Lê Vĩnh Tài)

The lies I've told
These lies I've told so old
Old as the ancient trees
Old as the sea

The words woven in Moonbeam
In burnt Sunlight seems
In the whispering sea breeze
in your ear sighing, me

My laboured hunk of muscle
In tides wistful
Pounds pounding away
Ah the things I can, can't say

To swim
To savouring the saltiness
The formidable sea

Nguyễn Thị Phương Trâm

 

Biển mặn ghê gớm

Tôi nói láo miết rồi
đến giờ vẫn nói láo
những lời nói láo già như cổ thụ
xưa như biển

Những lời nói đan thành ánh trăng lừa dối
thành ánh mặt trời
bốc cháy trong gió biển
rì rào bên tai bạn, thở dài

tôi, cơ bắp cuồn cuộn của tôi
trong thủy triều đăm chiêu với những điều
tôi có thể
và không thể nói

Bơi
để thưởng thức vị biển mặn
ghê gớm

Lê Vĩnh Tài
SEPTEMBER 2019

 

Why

A bilingual poem by Nguyễn Thị Phương Trâm

Why
Why are you afraid
Why did you allow them to round you up
Surround you

The rows of deceitful trees
The tall stiff rustling hearsay
They don't know how to walk
Why cry

I will cut them down with Death's scythe
With my hands turn them into ashes

But you will burn
Is this what you want
Or…

May 2021
Nguyễn Thị Phương Trâm

Tại sao

Tại sao
Tại sao em phải sợ
Tại sao em để chúng rào em lại
Bao vây em

Những hàng cây xảo quyệt
Những cây sậy cứng cội thì thào
Chúng nó không biết đi
Em khóc làm chi

Ta sẽ chặt chúng xuống với lưỡi hái của thần chết
Thiêu chúng bằng bàn tay ta

Nhưng em sẽ cháy
Em muốn vậy
Hay...

 

SHATTERED INTO WARM RAIN

An epic poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm

[Translated October 2019, edited April 2021, revised June, October 2022]

(PROLOGUE)

resonating deep echoes of a gong far gone
the gloomy day a baby turned in its mother’s womb
who gets to choose the door to enter this world
the land is hot bloodied in human sweat
the recollections are as forgetful as clouds are as the clear springs
child, are you sure it’s not too much...

we grow up with endless stars
gleaming without having to ever choose
O mountain art thou so tall
yet the footprints, they are in every corner, all
across everything
across life and death
separated by, but a step on the ladder

The West highlands is vast to the very end of bloodshed
mother taught us how to view the world
wheat flowers thirst like people
hid their sweetness within the thin layers of their husk

The west highlands is vast to the very end of life
DamSan had fallen in love with the daughter of the Sun
the girl was blinded by the light
yet she loved still

The west highlands is vast past the afternoon
in smoked
tired old eyes
peering into the distance

O thee highland of the West
thy leaves are as green as the verses in red leaves
windy blaring sunburnt days
falling yellows

The West highlands is vast as the humanity’s fate
all encompassing

 

1.

The thought of you has never left me, child
O my country
wild grass resounding through bells of sunlight
flooded plains and arid lands
six months dry
six months of the Sun

six months of red dust stinging bleary eyes
six fervent months of rebuilding, anxieties
masses of water turning into a trickle
an empty water gourd
floods turning into a stream
the water is in the gùi instead of the river
more sweat than water
mother knows but there’s no other way

the thirst in our heart curling into a question mark
hidden where are the clear springs, where are the rivers?
frogs grinding their teeth, and came not the rain
choking are the rice in the fields
seedless husks
the fields are far and wide
mother harvesting not a single grain

the sunrises in the East and set in the West
night rolling into day
fire circling back
rolling across the field like a bloody bruise

the rainbow craving the rain shedding on Thee
wind and dust lifting the Sun up way too high
an assemblage of light
crystal clear lead us into a dream
up mother’s worn ladder

*

the nation or your eyes child
droplets dropping, blinding the horizon
the stormy days
you’re wet if you’re late
floating against the origin as tall as the mountain
Chu Yang Sin please, allow me
the lucid white sky and endless clouds
golden gales scattering billows of wild horses
pieces pulled from father’s chest

O country my country
when will my verses written for Thee bloom
flowers’ roots clinging to the soil
as a child clings onto its mother’s umbilicus
us clinging to each other

the morrow tomorrow
the flame which had given birth to Thee were so icy and so blue
the glance which has given birth to Thee were so hot and so warm
what have pained Thee so...
as through your lips child
we are singing and laughing

O country
O compelling game of fate
beg Thee laugh not at my rotting awry life
but in thy name, us on the verge of tears
frail timid and alone
raining on the easing sweeping meadows
raining on grassy fields
raining…

to enter a summer of green and white
sunlight caressing a land in repose
gold like the fire up high
and the heart
any heart
shall shatter because of Thee
shattering into the light of stars

don’t ruin it
the nation and us are paving the way
igniting one sad flame at an incline
glorious blossoms of pomme de lait
autumn…

 

2.

child, you’ve only just returned do you concede
any regrets of not by Thee sewn the wedding dress
the morrow tomorrow
sand in crystal dust in gold
in your eyes, the dreams of our days together
sails of childhood amidst a blinding ocean
our boat floating like flowers
blooming to engulf the night
beneath your eyelids the horizon is not lost
falling green leaf to budding seeds
a marriage between heaven and earth
from the origin of tears
equatorial sunlight shattering into warm rain
our homeland reviving impossible white coffee blooms, mild
quiet fragrant winters
falls frosty aching sadness

our homeland shines through the gaps of the door in morning light
light igniting our night dreams
dreams of proud dancing peacock tails unfurling
the unfurling of a new dawn
dawn rolling out flowers to shatter the dark
call of the Sun and laughter of a girl
your age of innocence child
your footprints remaining forever fresh
the old ways of the forest thought to have been forgotten

 

3.

child, you’ve only just returned do you concede
the West Highlands is an infinite lush green sea, the colours of leaves
an expanse of freedom
the West Highlands’ wind blowing, misty the memories
the honest smiles
the callus aching hands of the Highland
a habit
mother’s breast the Highland’s salt
dangling affront Thy heart

the dance steps around the wine vat
like a dream around our bed
like how much I’ve laboured to love you, child
in strides next to you is someone exiled
child, in praise of you, the tragic violin concerto
echoing the storm
a flame wet in your eyes child
a reflection of you on shards of glass
child do you think of me still?

homeland O homeland
Bazan red earth and erupting volcanoes
pure and moody like a young girl blindly
yearning for her first love
a river long river long O Krong-Ana in our memories
running through a brilliantly red alluvial storm
the length of sadness / across the scars
exhausting alluvium storms
seasonal empty fields wearing away the clay paths
the dry (season)...

*

child, you’ve just returned do you concede
dreams born from the dusty clay
beg you not to be deluded by a kind of happiness without pain
look upon your feet for the blossoming of your youth
don’t regret the autumn out there in yellows
the embrace of stars on worried brows
the winter grass chilling Thy fingers to then soften because we have each other

O homeland, sounds of crisp laughter
rocks and pebbles softening thy footprints
ripe with living…
cherishing the hopes of a new land
no one is surprised in facing a stranger in the mirror
Thy face is a reflection of a sad land
the dawning scattered pieces of sleep
like an ancient forest and forgetfulness

homeland with the calmness of a forest
the forest is a witness or a quiet storyteller
now the glaring light is causing pain
the forest days in deep darkness
even the vines are dreaming of the foregone(ancient)
the springs wandering in the mountains
a mushroom as yellow as a flower
a yellow mushroom in a red scarf
a princess falling asleep via the wind
awakening, not tomorrow…

us piecing our dreams together
reconnecting with our mesmerising memories
salted is the heart in waffling scents of new grass
achingly new grass
making her eyes ache O forest

O forest
O forest
doorways of longhouses opened to the origin of greenness
the other side of Serepok river green
both sides of the Bazan path green
our evening meals, mother’s gentle rising smoke
sounding of the horn a light green

child, you’ve just returned to mother and me
your hair is fresh, the greenness of eyelids
your fresh green eyelids gosh, the possible means of all paths through the forest
your feet child upon the tips of the reeds
sleeves the green of endless dreams

 

4.

the green in lyrics, leaves flying
day and night leaking
a century of blinding dust and burning sunlight
O homeland we’re in songs still
notes falling on the longhouse
the breath on our lips a leaf
allowing father to be one with the forest

the forest in a gùi
the forest inside a dry gourd
the forest, her hair loose across her face
her shedding tears facing the pick-axe and fire
the day father lowered the trees to build a K’pan(house)
the day father burnt the fields to yield rice for mother
the day your stove was so warm child
the day the wine vat was so in your home child
seeping into blood into your bright eyes child
the sound of T’langput inserted into your chest
child, do you think of me still?

the day we harvest honey in the forest
the nectar sweeter than a vow
the vow in the swing of a blade
the forest dark nights make
the forest treasures make
the forest the Sun makes
the forest inspiration maketh

inspirations by legends flying
venturing into each night’s dream
in the depths here blinding there
an enigma is the cycle of the forest
the enigmas you couldn’t possibly know child
exhausting is human life
as the land in the dry / the flood
as humans are born to life and death
born to bathe in the clear spring of the forest
mother’s footprints are also buried in the forest
consuming what belongs to the forest on the verge of tears
how can fate be changed
with the raspy rhythmic grating of bamboos

on the verge of tears the far distant horizon
the forest forever green in youthful eyes
the forest sombre in ancient eyes
aching thoughts of the desert
chafing blisters

the desert or death?
deaths exposing sand and rocks
but I have saved for you, child, every scar
saved for you from forgetfulness
or forgetfulness has saved you
gave us the gift of loneliness
we need to love each other more than scars need blood
the leaf beneath your belt child
your chest child in my gaze
like a baby bird flapping its fluffy new wings
scattering the sound of pebbles
beneath thy feet rolling

valleys falling over along with memory
the air falling away
when the heat of thy heart is hotter than a flame
smoke charring the forest, like the walls shutting out all doors
shutting out the direct gaze of the Sun
who has forgotten...

the forest is thick in you, child
has disappeared into a carpet of fog
the summit no longer popping up like a nipple
I can feel myself and you, child, going cold
on the haystack of our life
the forest farewells in this life

the sad aching sympathies
when they couldn’t think of the reason for their condolences

 

5.

left are humanity and the forest withdrawing into our memories
playing at being anonymous
playing with shadows
a fading warped shadow
a fading dark shadow

nights deep in the sounds of the T’rưng
fa fa so la tears
tears spilling into emptiness
bursting into seven Buôn Đôn waterfalls
nine slashed realms of sadness
shattered twelve souls
O dawning rays late afternoons

aching emptiness destroyed
the emptiness ever ceasing
rivers overflowing tears of the forest
drying up is which teardrop
in those laden clouds into rain

who am I to you child
who am I before the storm
a distant violent blinding storm
in despair tonight without sleep
when humanity has turned into a memory
we must admit
pain is now void of us
the forest, her pure virtue needs us no more
left is a woman
in chaos

we have everything
we have nothing
aching lonely mournful hands, grovelling
the folding shape of the heart of a mountain
as red as the Sun and as sharp as a needle
through the forest soundly as though through rocks
through the months and the years melting the candles
the vicious steps determining the law of nature
like those tiring curves on a graph, blurring (into each other)

the laden curved lines over shoulders
worries
exhaustion
the curved lines spiking a hundred beginnings
backs steeped in sweat
the curved lines of grovelling human lives
seeping twisted between the cracks in the soil in long rolling tears
the good-nature due to so much love of life
the curved lines sticking the roots into the forest
into time into yearning
firm gaze holding up the longhouse
the small small aches

the small aches small hope ever ceasing
tears, stretching on long taxing lonely roads
aches small hope small ever ceasing
across, a raspy tune of sadness O so at the bottom of the pitch black night

the curved lines of a migrant’s gùi loaded bent over on thin shoulders
silent curving foreheads to the ground
gliding across hills and resound
faces bent over in tears
faces lifted up in songs
the song rippling up the worn dusty road
burnt dry from sunlight
sunlight lighting the night
the good-natured human lives
in flight on bare flimsy leafy spines
resounding the lengthy call of a note head bent low
against the tall mountains
mountains innocent in humanity’s withdraw into the darkness
into loneliness
in each sad step
echoing ribbons of the wind

arms outstretched are the hearts of a hundred origin
O homeland Thy livelihood is adrift
Thee, embracing the forest like a lover
a hurtful aching endearment on the edge of a knife

when hunger by Thee roam, wandering gipsies
like a clear stream lost in the desert
the forest is unyielding beneath Thy footsteps
the footsteps never in despair
the ire by Thee is the creation of life
from a worn road is the eruption of hope
hope embittered born on shoulders
a gùi of so much truth
so many tears
died then revived the lines long and wide
like roots digging into the earth
Thy arms outstretched flying high

gosh in Thy blood are the clouds and the wind
a burdening worrisome wind
slipping through the cracks of fingers like the seasons through our memory
falling…
Thee reviving the new land with thy own sadness
the long sighs escaping from the caves

the night dying is a kaleidoscope of green purple vows
the saints misty like clouds
the tired saints letting go
into the forest, Yàng is dissolving
fusing into rocks, canopies, clear springs
could it be dusk? sunset
dying light
shimmering spirits brimming Pơ Thi (1)
hidden in some abandoned crypt
the carved statues sitting resting on their chins as though
such a catastrophe is the meaning of living

O
gosh
after a day of bloated tombs and stones
after a night with the stove fire dying out
muted and stupified
dreaming of a greener day
with the huskiness of evening prayers
dreaming of the world in our hands
dreaming of an aurora amidst the dense night
flying…
gosh
how could the night shatter

 

6.

child, you’ve only just returned do you concede
aching is the anxiousness in the eyes of children weeping the sadness of adults
a pink budding leaf
now awry

Thy hands holding the other
the long sighs and the perpetual wandering
the perpetual caves
flying flocks of K’tía
flying Grứ(eagle of the Ede people)
flying also is the Phí
through the rain and wind of an Y Phôn anthem
as though the line has been severed from the origin
but not all is lost
Thy gentle sweet tongue
by this tarry, wandering concludes in dreams
shattering into the pouring of smoke / tiring puh pêt
and
foggy
mist

the long sighing waves reddening the setting Sun
a sadness in the depths of eye sockets
the forest leaving us
as simple as a young girl leaving home for a lad who’s stolen a long
shiny sword

Jun Village’s fruitless strugglesin the dark
between the tight crevices of M’Tha you couldn’t force a dream
Thou art wheezing
the mountains smaller fading away into the distance
the path dissolving in a squint
reserved is thy young eyes
distant is thy ancient eyes

homeland, O Thou art journeys never ceasing
wasteland tigers roaring gibbons calling
even the xà gạt is turning feral
how be such distance be covered
though on the wings of loving Thou art gliding across the sky
Thy blood is nothing but light and clouds

homeland, O Thou art of life and death wandering in the night
in dreams shall not be at peace
tossing and turning on the packed dirt floor
by the wind with love Thou art  sowing and seeding
Thou art erecting love once more like the reeds
with Thee welcoming the warm rain break through the soil

after the aching cowardice
after the months and years passed by the polished black K’pan
the whole village shivering over the gùi
the whole village, children in slings upon flat chests
sucking on mother’s breast
doddering
bewildering hesitation half way up the feral slope

the budding red leaf soft in thy eyes
burning
shattering into warm rain overwhelming the horizon without a way
upon the water's surface left, not a mark
the Cosmic mountainous Sea lake, a boat of light
as sunlight, a blink in the night
the tender caress
Thou art has given thanksgiving to many gods
adorning numerous charms

yet Thy journeys are likened to a saddle mouldering
As Thy lover underfoot abandons Thee

 

7.

like that for the rest of this life
for the rest of this life like that
the months and years shall never return
the months and years losing oneself
the months years losing one’s voice
a song in bare feet and laden loneliness
a song in waves of bitterness
a song purple and blue, silent
a song of resentment and fateful regrets
pairs of bound feet and bloating belly aches
relentless living
now a waterfall
Thou art together with the forest wrestling
bowing…

the forest is gone in a flash
gone where O forest
the forest turning into a ring
fallen where O forest
the forest turning into a still life
where is the green
forest
O

 

8.

you’ve only just returned do you concede child
the forest is now a legend
a homeland forever in debt forever gambling losing the forest
the past is at the end of its term
the sound of chainsaws
returning to where…

Who has swapped Kàte forest for a few blooming rice fields?
each seed is like mother’s foetus
brimming on father’s tears
the forest ceasing on exiled faces
drawn up by the wind are the crumbling sadness
the sadness of ashes the sadness of fires
the sadness of migrants crowding even dreams

survival in repose not through dreams
in repose not through the freshness of the wind
in an indignant uproar is the wind upon noon
how can smoke hide the Sun
the grain err not
the grain weeping its days as a girl
mourning each hurt, be still amidst the forest?

or your tears child, a girl beholding
in her hands an ancient sadness
the greenness of leaves gone leaving behind what word
an orphaned grain in light of the moon and stars
streaming light across the sky
wild bird songs in abandonment disappearing
wild birds turning to a place full of rain

O homeland my child is there still a breath
hidden where is our brotherhood
why are you child, burdened still with such prickly memories
arms holding up so high stripped of leaves
when amidst this dense forest my heart is full
visiting in thinner more tattered clothes by the day
the leaves stirring still in our hearts…

*

on the premise of arguments they are laughing
when the Sun could but burn our eyes
the sunlight is a child opening a door
unfair to us
the rain a melee
unfair to us

we’re blushing freshly burning
blades of green grass standing tall, at attention upon our flesh
we become the proprietor of the wind
of storms of rain of sunlight of loneliness
such children’s games will not deter us
the high peaks will not  make us submit to loneliness

return to the homeland the sky return the sky to darkness
the night is your eyes child
your eyes like daylight make the stars open up, receiving the seven rays of light
in cloud nine, flying...
skimming the mountain top river rapids
through the comforting solemn sound of the gong
after much voluble, the sadness is forgotten

the homeland turning in a wheel of desire
desire for every grain of brown dirt
volcanoes are rich with Bazan red earth in your eyes child
the volcanoes of Cu Mgar stowing away meadows of glorious blooms
glorious from every crevice, every budding foliage
the rich red earth undulating never satisfied

 

9.

you’ve only just returned do you concede child
O genteel N’êng village hair bathing
wisps of velvety moss and sweeping locks of dusk
hair as subdue as warm flesh
the water bay is as long and as gone as the forest is gone
gone like the day father and mother met
through the tears of H’linh
father and mother had picked their fronds of virtue
their virtue in a glance
a cover for each other to after be chased out of the forest
so too were the affection in their eyes

eyes closing in dreams of a song
will you, child, give up a herd of oxen to marry me?
allow my ox to plough and scatter your matriarch
pulling along the fate of all that bitter ploughing lineage
muffling dreams towards the skirts of our wives
a man’s drop of blood inside the heart of his wife
O Yàng
dearest Yàng…

giving birth to a man is a woman
giving birth to a woman is beauty
homeland O homeland
I adore Thee like laboured sleep after a day’s turmoil
through the long nights through those intoxicating moments
child, I dream of laying with you
coveting you in a dream drowned in tears
while the Sun is forever condemned to darkness
gently I shall remove
allow the wind to caress the peak of our desire
aching exhaustion
coveted secrets
O homeland…

homeland O, the mead in the dry season
cracking waiting for the Male river / Krông Knô
the hydration fragrant with the scent of mud
streaks of mud in our toothbrushes and gritty in our teeth
each mouldering morning
ploughing into the Female river / Krông Ana like an open bracket
an expression of love

you’ve only just returned do you concede child
the paths watermarked on both sides in the drought
like someone’s chest is the water edge palpitating
mid the night draining lifting the sadness / as I am filling up

playfully draining / filling me up like a game
child, are you teasing me still through the harvest
allow the buds to flourish in the mead, bloom between your feet child
EaSuop shattering into bouts of warm rain
like blood vessels bursting with life
the children born in matrimonial dreams

facing you I’m bashful, child
bashful by the limit of this love
truths buried beneath lectures of morality
covering their eyes
as one stares at one’s own lover
strangers after the first night

with you I’m bashful, child
the heavy load on your shoulders the uphill curving paths alone
the mead in the arid seasons’ wild golden anemone and endless longing
Pautopxki golden rose lost in the West Highlands so prickly, it makes you bleed
the virginal first drop of blood
the day you child, into this life innocently bit your lip

my homeland now on your lips child
O my homeland a face of beauty
in what name do I endlessly raise my voice in songs
your sadness I have never encouraged
I have in humiliation pulled out between your legs child
silently towards a forgotten sleep beyond death
sharp darkness, forgotten
an escape
from your fervent child

how could I turn away the day mother came to ask me
how many years of debt of borrowing and repaying Thee
how many years did the chicken pecked at the ground
breaking out in a sweat in an Ayray swing(dance)

just once residing to understanding deeply the past
O homeland I beg Thee to hesitate naught
open the arms of our lovers open the legs our wives
like mist dissolving into light
us dissolving into each other

Thou art dreaming in dissolving reality
snuffing out the flickering candle, the flame of our memories
blooming wheat fields igniting
a future free

 

10.

the ladder in the longhouse
the breasts blinding physicality
the hunger beneath our heart
a homeland inside the gùi on our back
O homeland Thou art not once abandoned us
tomorrow the seed we’ve sown shall shatter
the seed carrying us through the morning sickness for nine months and ten days
we love each other in every meal
O homeland Thou art children shall hand in hand walk beyond their innocence
seeking each other facing each other’s pain

a child latching on tightly on its mother’s breast
father’s fist, holding firmly onto the ladder
falling sadness / dreams slipping
upon the threshold of the door
dazed by the brilliance of the Eastern light by the cooking fire
the Sun breaking out prancing hooves beating horses
across the immersed expanse of white flowers flying
white blooms bedazzled by plumb pink fruit after the rain
in every breath of the sunrise
rubber trees oozing sap
upon a new decree
in a blink appears the golden autumn blooms of wild daisies
O homeland Thou art have shattered into so much warm rain
warm rain wrapping Thee in red marrow cloaks
nothing but embroidered white blossoms
O golden sunlight upon nectar

you’ve only just returned do you concede child
the rapture upon the first thirst of the forest
upon the first waves through the grass in the forest
the West Highland Sea
a drop of water
the West Highland Mountain
nothing but a scratch
the West Highland fields and furrows
a layer of amber ashes fading
a homeland in a glance ripens the harvest, the Moon
Hence the moon is as golden and as plump as Thy land ripe fruit
as golden as the ever flickering changeable flame forever burning

fire is no decree
a decree is no reason
fire begins and end
as love pounds and explodes in our chest
stripping bare the Sun
like the kisses on our fingertips

 

11.

you’ve only just returned do you concede child
as poverty overflows into tears
our homeland glorious beyond Y-Moan’s voice
burning brightly is a song drawn from the origin of Y-Phôn
gone is the fire within the clouds
the spirit of Y-Dắc, the light of an indefinite day

Ea-Kao in the late rain
chill yearning for the one in sunlight, yearning for whom
the preservation of the longhouse inside animated videotapes
coal stoves replaced because gone was the sea
the master of our ceremony beyond your cries
as I dream of being the sacrifice for your thanksgiving

the thanksgiving we must face
inside a distant forest will be the return of our familiar village
crossbows on our shoulders dreaming of the warm stove at home
sickles on our shoulders dreaming of a far off dream, the village’s freshwater bay
us yearning, us searching for each other
as the radiating shoots of a gourd from one root
as Krông-Knô / Krông-Ana merges into Sêrêpốc river
as we quench our thirst from the same gourd
abandoning our sadness

we’re miscible inside each shiny drop of sweat
our dreams soaked in the salty condensation beyond hope
a glorious vernacular means not our livelihood
when there are no words left, we can do nothing but scream
the flaring crackles of the fire in the stove like an uproar of applauds
smoke turning into clouds or our hair turning into clouds
I’m too passionate hence you’re tired
tranquillity abandoning
the distant sound eyes of our old

waah waah
the children twisted in knotted hair and stubble
golden leaves flying falling preparing for new sprouting green buds
O when when
be a homeland by us devoid of ceremonies
nothing but mere sound hearts side by side in thanksgiving

who shall sit and count what is lost
there’s still sadness still love
still love hence existence is still
feral steps upon Ea H’leo upon wild daisies
the forest and meadow in the resound of light
behind us is the dark
the last twirl of the wind the end of sadness the end
shutting down anxieties
you’ve only just returned do you concede child
beyond the vats of wine beyond the wistful chimes of the gong
a borough from a village of old dancing

who am I to you, child
a fresh face in the moonlight
pungent hair at the door of the longhouse
who is whom and who are you, child
fresh young women dancing, tinkling ankle trinkets
colourful emblazoned black velvet skirts
breathtaking compositions of gong and chimes
startling howls
mashups
Ayray and Rock
the carnal sizzle of braided virgins
hoarse and exhausted
faces burning in a sacrificial mass of the night

O homeland, child, you’ve not forgotten the words to a song yet lost
sweet tormenting Ayray verses
dry seasons, the scent of ripe harvests
wet seasons, the scent of grass
soothing the aches dissolving the waiting
where Krông-Knô drifts with the rising Sun met up with Krông-Ana
trees and leaves lovingly leaning into each other
by the early hour, the alluvium noted your fresh rosy footsteps
you and your friends gliding gracefully as the pride of peacocks mid a forest strewn with flowers
the Sun awakens from behind the clouds
gently greets the canopies in an unfurling of light
softly your tiredness falls away
like flower petals in the wind
your eyes opening up beneath the brows of rolling sea waves
waves hesitating in drops of falling dew
the drops of dew we have thirst for, for so long

the desires hidden within our dreams
from one generation to the next
letting go of the tears
drifting undying through life together with Yàng
and the saints in flickering dreams
like breaths of air is the sound of the gong
the lyrics returning
through the vastness of the sky through the wind dancing
fluttering flying

and mothers' slender hands
in constant lyrics of a song bathes their children each day
lyrics adorning the dew upon your hair child
lyrics steeped in exhausting rain
lyrics in an onslaught of dust
binding life to heaven and earth
lyrics together with life tries to make a living
flutters gently in drops of sweat
lyrics with arms wide open, her maturing children

 

12.

child, who am I to you
a nook in the borough an attic in the longhouse
a damp smoky afternoon
remnant verses offered up to Thee
child, you're steeped in the soft scents of the rain
I will love you till my heart breaks

heartbreaking in your every movement in the creation of each storm
fervent sweat at the height of the forest soaking through our clothes
Thủy Tinh (Lord of the Sea) seethingly rose up to reclaim his lover
O lover unquenching amidst the flood
O lover of a hundred years

you reside in my heart, a nest lined with grass and twigs
a horizon robbed of its fire
mere hints of winter mist
we face tomorrow stacking each log into the fire one at a time
coal ashes and greying desire
ashes, the future logs of our soul
subdued undercurrents the future of thunder
but as I wait for the future, I have nothing
so I must love you now
the flood is no mystery
you have in you the peaks of desire, an escape
the flood in you is still as sweet as the first dew
as we must now love

loving steeped in flood and deluge
in the passing flood, you're spill both joy and sadness
the very limit of an open door
the very limit of dreams…

who's passionate now
amidst the retreat of the floods in a thousand ways
loving amidst the tidal waves
wrapped in clouds
raining deluge flooding blissful rapture

Thủy Tinh lost his voice calling for Mỵ Nương
it was us, who heard them, no one else
us coaxing the B'lang into a roaring fire
shuddering storms into resounding bells
a pair of budding roses on fair breasts
soaking up the rain to appease the tender reeds

O homeland lose not Thy strength
upon our chest we covet Thee
coveting the seedlings ready for tomorrow's light
within a giant rosy frond, we covet Thee
prayer offerings
an aching tender ode
an enraged sadness
the spirit in our blood oozing fire
us by Thee igniting in love making, we are burning

to the ground shed the cloak upon our back
O homeland beg Thee upon it tread
Thou art the vainglorious vessel above the storm
gifting the Sun to the night
gifting the future to the past
gifting the sky with angels
flying dreaming streaming tears high, up high

but when you turn your back, my child, the Sun also sets
it craves once more the dying light
you're as much light as I'm darkness
darkness shattering human eyes
inside our throats upon our lips
the lyrics...

 

13.

lyrics without the romance of us
the days mother’s sadness climbs the furrows to harvest corn
through the dying ashes beyond the burning fields
tenderly raised the embryo of heaven and earth
footprints of a newborn child
cries in an image of Êđê
new life beyond the pain
beyond the terrifying flood and alluvium harvest
tomorrow tomorrow we shall rise early
tomorrow begins with the burden of yesterday

the burden upon our shoulders slipping from our sandals
O homeland Thou art dignity slipping
universal dreams
rivers merging
aching sea
bitter vats of wine in the longhouse
face the returning months and year
the forest exchanged for a broken vehicle
the gong at times more like a stage
childish yearnings in Thy eyes
a child waiting for its mother to return
a hopeless fight
often for us unjustified
mouth gaping frightful injustice
numbing stupidity

you’ve only just returned do you concede child
or do you believe such light will last forever
like the mushrooms in springtime pops up without much fuss
our source of pain is from the smallest of us
the innocent laughter outside on the footpath
frail laughter like rotting wood
pure and absent of sadness
zero regret
you know...
but nevermind

when there’s no one left to remember us
we will lose our face
hide the tears in time
wondering how we could possible lose a speck of dust
admiring dusk as it consume the potency of the Sun
admiring the horizon as it consume our ideals
as it consume the earth and the pouring endearment

opens the door to your life and raise the cup of living to your lips child
drink the kisses in unison with the sky, the fields…
hand in hand
us stepping into a confusing adventure
powered by dreams

 

14.

dreams of fire
a homeland drawn up in white clouds
O homeland Thou art fresh and green
you, child, leaning into me, exhausted
us leaning into a small leaf
leaning into a song
what can a song do
moist leafy eyes
flying into the fresh green night…

the B’hi bird songs of the night pouring into Thy heart
pouring into the gùi, the clouds and hollow wind
oblivious to the power of the shattering wind
the creation of fate
ah the Desolate Hamlet in the torturous light
O Desolate Hamlet asleep amongst the Moon and stars
O Desolate Hamlet in lullabies
mother’s soft hands the greenness of sentient Desolation
the night proud of such bravery in such a soul

a pride like memory
filling up the dream lands
whereby day after day the sun rises
lady H’Bi allowing her hair to freely fly
collecting rays of dawn in an unfurling of sunlight
our pristine footpaths in the early mist
now covered with moss

increasing productivity in factories
exporting happiness sourced from the longhouse
a universal dream sourced from the impoverished village of M’Drak
a mixture of joy and sadness

us picking up the pieces of our dreams to reconnect them
recalling them in states of dazed stupor
elephant husks curving unto leaves
stars as green as the earth
skies flying by like a pair of wings through the mist

homeland O homeland
you’ve hidden the forest in your eyes, hidden the sea in the sky
hidden the Bazan red earth in Thy thorny heart bursting with red roses
love overflowing

*

the wind has set its foot onto the twenty-first century
our coal stove is small and cramped
small and cramp is our husky folklore
our memories are like aeroplanes flying across the sky
twenty-two hours to connect with the world
twenty-three hours to open up the river
twenty-four hours Buôn Triết channels ceasing
heaven and earth swaying in motion sickness
your field child is raised emptied of every drop
thirst is now an illusion
the fields waving to you, sending you to the four corners of the world child
the night could barely sleep with such fresh joy
joy set upon the shoulders of giant men
legend turning in circles
mortars grinding to form the wind and the rain…

fragile like your breath child against the glass pane in winter
foggy fragile threads
locks of Krông Buk river flowing into the cotton fields
brocade pattern factories
mixing hues of the harvest with flowers
pretty flowers born from the soil
soil born from the legend of heavenly light
overpowered by the natural beauty of the rainbow
fashioned full of colours on the catwalk
O flying goddesses
goddesses no longer ashamed of
starvation, natural disasters, drought…
ran away like a deer deep in the forest

pathways opening up at the intersection
homes opening up their doors
winter dissolving into springtime
homeland O Thou art shattered into warm rain
us by Thee arriving at the river banks green with grass
our sleeves gently mobbing up the sweat on Thy brow
us quietly watching Thou at filling up with joy
past the blinding fog, an epic song written in Thy name, an offering
past the innocence
past the humiliation
past the pain of first love

far away from the other side of the bank, the resounding illusions
the flapping wings, answers for the pathways of tomorrow
the beginning of hope
the dawn of a new future
the blooms of a kiss
the moonlight of our youth
the terror of wading across the river with dying light on your shoulders child
the river quivering like a departing train hooting

tomorrow the future
airports factories up high shimmering
next to all those nameless stars ignites a new beginning

light in seven hues reveals the sound of the forest
daydreams
nights overwhelmed by sunlight
the adventures of an innocent child
serendipity
life blooming at the summit
right by the wind

*

the dust of life
allowing the fragile pages of the calendar to fly by
by the borough, DamSan loved the daughter of the Sun
DamSan will never be in the shadows
will never let slide in battle
the pride of a dagger
as passionate as
the mountain eagle in folklore
freed from a bow hoarse with blood and spit
as arrogant
as
sunlight

the joy of Banmê is as precarious as the genteel roads hugging the edge of a cliff
gently holding up against the aching wind
against the forgotten identity

Nguyễn Thị Phương Trâm

(1)Pơ thí http://hvdt.edu.vn/tin-tong-hop/doc-dao-le-po-thi-cua-nguoi-jarai
(2)Thủy tinh
https://en.wikipedia.org/wiki/S%C6%A1n_Tinh_%E2%80%93_Th%E1%BB%A7y_Tinh

 

BÀI TRƯỜNG CA VỠ RA MƯA ẤM

THAY LỜI TỰA

tiếng cồng thăm thẳm xa rồi
âm u ngày mẹ chuyển dạ
nào ai chọn cửa sinh ra
đất như máu mồ hôi người nóng hổi
ký ức như mây lãng quên như suối
nhiều không em...

ta lớn lên với muôn vạn vì sao
lấp lánh không cần chọn lựa
cao chi lắm núi ơi
rộng đến đâu cũng bước chân người
qua hết
sống và chết
cách một bước cầu thang

Tây Nguyên mênh mang tận cùng máu chảy
mẹ dạy ta nhìn thấy
một bông lúa rẫy cũng khát như người
giấu ngọt bùi sau lần trấu mỏng

Tây Nguyên mênh mang tận cùng sự sống
chàng DamSan yêu con gái Mặt Trời
người con gái nhìn vào chói mắt
vẫn yêu

Tây Nguyên mênh mang sau những buổi chiều
lên khói
mắt người già mệt mỏi
nhìn xa

ôi Tây Nguyên
lá vẫn xanh trong câu thơ lá đỏ
ngày nhiều nắng gió
vàng rơi

Tây Nguyên mênh mang
có những phận người...

 

1.

Những ý nghĩ về em chưa bao giờ lắng xuống
ôi quê hương
cỏ dại bông hoa như những quả chuông màu nắng ngân vang
vùng đất lũ lụt và hạn hán
sáu tháng mùa khô
sáu tháng mặt trời

những sáu tháng mắt cay mờ bụi đỏ
sáu tháng dựng lên tất bật, âu lo
con nước lớn thành con nước nhỏ
quả bầu để khô đựng nước bên trong
lũ lượt thành dòng
nước ở trên gùi chứ không ở dưới sông
lấy được nước mồ hôi nhiều hơn nước
mẹ biết vậy nhưng cách gì khác được

cơn khát khô cong thành dấu hỏi trong lòng
trốn đâu rồi con suối, dòng sông?
sao cóc nghiến răng mà cơn mưa không đến
lúa trên rẫy nghẹn đòng
vỏ trấu thôi chẳng hạt gạo bên trong
nương rẫy thì rộng mênh mông
mà mẹ đi mót lúa không hạt nào

mặt trời mọc đàng Đông và lặn đàng Tây
đêm cuộn vào trong ngày
cái quầng lửa trở mình qua lại
lăn qua rẫy nương một vệt máu bầm

cầu vồng thèm mưa rợp xuống thân Người
gió và bụi đỡ mặt trời lên cao
như ánh sáng
trong suốt dẫn ta vào giấc mơ
theo lối thang mòn của mẹ

*

quê hương hay mắt em
giọt rơi rơi mù mịt bầu trời                                      
ngày đang bão
ai muộn màng ướt áo
trôi ngược phía nguồn một ngọn núi cao
chưyangsin cho anh xin
hèn chi trắng trời mây biếc
gió màu vàng tung bờm ngựa hoang
dứt từng mảng lồng ngực của cha

quê hương ôi quê hương
bao giờ những câu thơ viết tặng Người nở hoa
những bông hoa bám rễ vào mặt đất
như đứa bé bám vào rốn mẹ
chúng mình bám vào nhau

buổi mai này mai này
ngọn lửa đã sinh ra Người xanh buốt thế
cái nhìn đã sinh ra Người ấm nóng thế
gì đã làm cho Người đau đớn thế...
như đôi môi em
ta ca hát reo cười trong đó

ôi quê hương
trò chơi ngây ngất của số phận
những rêu rác đời ta xin Người chớ bật cười
nhưng nhân danh Người ta muốn khóc
ngượng nghịu dịu dàng cô độc
mưa trên những cánh rừng xõa tóc
mưa trên những cánh đồng cỏ mọc
mưa...

để vào hạ màu xanh và trắng
nắng vuốt ve một dải bình nguyên
vàng như là đám cháy trên cao
và trái tim
bất cứ trái tim nào
cũng tan vỡ vì Người như thể
đang tan vào ánh sáng của vì sao

thôi đừng làm hư ảo
quê hương cùng ta đang lát gạch những con đường
thắp ngọn đèn nỗi buồn dốc phố
niềm vui hoa sữa
mùa thu...

 

2.

em mới về em có nhận ra không
có hối tiếc không được cùng Người may áo cưới
ngày mai ngày mai
cát trong pha lê bụi trong vàng
trong nắng em có mơ giấc mơ ngày ấy của chúng mình
cánh buồm ấu thơ giữa mịt mù biển lớn
thuyền chúng ta trôi như hoa
nở cho đêm không trống rỗng
dưới mí mắt em bầu trời không lạc lõng
một lá xanh rơi xuống hạt mầm
cuộc hôn phối của trời và đất
từ cội nguồn nước mắt
nắng xích đạo vỡ ra mưa ấm
quê hương hồi sinh bông hoa cà phê trắng phi lý, dịu dàng
thơm mùa đông lặng lẽ
có nỗi buồn rớt giá làm đau 

quê hương vẫn tia sáng hàng ngày hắt qua khe cửa
thắp ngọn đèn cho giấc mơ đêm
giấc mơ có đàn công xòe đuôi nhảy múa
như xòe bình minh
bình minh cuốn đầy hoa vỡ tan đêm tối
tiếng nói mặt trời tiếng cười con gái
thành phố tuổi em tóc dại
dấu chân di tích còn xanh mãi
thành phố của rừng ngỡ đã lãng quên

 

3.

em mới về em có nhận ra không
biển ở Tây Nguyên bạt ngàn màu xanh của lá
bạt ngàn tự do
gió ở Tây Nguyên tung mờ ký ức
những nụ cười trung thực
bàn tay ở Tây Nguyên chai sần đau nhức
thành quen
muối ở Tây Nguyên là hai bầu vú mẹ
đeo lửng lơ trước trái tim người

bước chân múa quanh ché rượu
như giấc mơ quanh chiếc giường
như anh hoài công yêu em
đi bên em như kẻ lưu đày
ca ngợi em như cây vĩ cầm buồn nản
âm vang cơn mưa
ướt trong mắt em ngọn lửa
soi vào em mảnh gương vỡ
em có còn nhớ đến anh không?

quê hương ôi quê hương
ba dan núi lửa
trắng trong nông nổi như cô gái yếu đuối mù quáng
nuối tiếc mối tình đầu
con sông dài sông dài ôi KrôngAna ký ức
chảy trong mưa phù sa đỏ rực
đi dọc nỗi buồn / đi ngang dấu vết
phù sa mỏi mệt
phù du cánh đồng trơ lối mòn đất nện
mùa khô...

em mới về em có nhận ra không
những giấc mơ sinh ra từ bụi đất
xin em đừng ảo tưởng niềm vui không đau đớn
hãy nhìn xuống chân mình tuổi trẻ đơm hoa
đừng nuối tiếc thu vàng xuống phố
vòng tay sao trời vầng trán ưu tư
mùa đông cỏ lạnh ngón tay người mềm lại vì nhau

quê hương ôi tiếng cười rộn rã
sỏi đá mềm ra dấu chân người
chín mềm sự sống...
những hy vọng tha hương vùng đất mới
chẳng ai ngạc nhiên khi soi gương thấy mình khách lạ
mặt người soi mặt đất buồn
những mảnh vụn ban mai giấc ngủ
như rừng già và quên

quê hương mang sự bình tĩnh của rừng
rừng làm chứng nhân hay thì thầm kể chuyện
bây giờ lóa nắng làm đau
rừng những ngày bóng tối thẳm sâu
cả dây leo cũng mơ làm cổ thụ
những con suối lang thang trong núi
chiếc nấm vàng như một bông hoa
chiếc nấm vàng quàng khăn đỏ
nàng công chúa ngủ quên với gió
không thức dậy ngày mai...

ta đi nhặt chiêm bao về nối lại
ký ức còn mê mải
lòng như muối xát nghe thơm non ngọn cỏ
ngọn cỏ non nhưng nhức
nhức mắt nàng rừng ơi

rừng ơi
rừng ơi
những ô cửa nhà dài mở ra cõi màu xanh
bên kia sông Sêrêpốc màu xanh
hai bên con đường đất đỏ màu xanh
bữa cơm chiều mẹ dịu dàng lên khói
tiếng tù và mờ xanh

em mới về với mẹ với anh
tóc em xanh màu xanh mí mắt
một mí xanh ôi muôn nẻo đường rừng
bàn chân em dẫm ngang ngọn cỏ
tà áo xanh hun hút giấc mơ

 

4.

xanh câu hát lá bay
ngày và đêm cứ chảy
một thế kỷ bụi mù nắng cháy
quê hương ôi ta còn tiếng hát
những nốt nhạc rơi trên nhà dài
thổi trên môi chiếc lá
cho cha hoang dã như rừng

rừng trên chiếc gùi
rừng trong quả bầu khô
mái tóc nàng rừng xõa ngang trước mặt
nàng rơi nước mắt trước rìu và lửa
ngày cha xin hạ cây về làm K’pan
ngày cha đốt rẫy dắt lúa về nhà cho mẹ
ngày bếp lửa nhà em ấm thế
ngày ché rượu nhà em như thể
chảy vào máu vào mắt em rạo rực
tiếng T’langput luồn vào trong ngực
em có còn nhớ đến anh không?

ngày ta vào rừng hái tổ ong
mật ngọt hơn lời thề
những lời thề dao chém
rừng làm đêm đen
rừng làm kho tàng
rừng làm mặt trời
rừng làm ý tưởng

những ý tưởng bay cùng thần thoại
du ngoạn mỗi đêm mơ
thăm thẳm bên này mù mịt bên kia
rừng tuần hoàn vòng tròn bí ẩn
những bí ẩn làm sao em biết
đời người mỏi mệt
như đất trời mùa khô / mùa lũ
như con người hai đầu sinh tử
sinh con ra tắm dòng suối của rừng
vết chân mẹ cũng lấp trong rừng
ăn của rừng rưng rưng nước mắt
làm sao đổi thay số phận
bằng điệu khan buồn măng trúc măng mai

rưng rưng những chân trời xa tắp
rừng xanh biếc mắt người rất trẻ
rừng âm u trong mắt người già
đau đớn nghĩ về sa mạc
bỏng rát

sa mạc hay cái chết?
những cái chết trơ ra sỏi cát
nhưng anh đã giành lại em từ những vết thương
giành lại em từ quên lãng
hay quên lãng đã giành lại em
tặng nỗi cô đơn cho chúng ta
chúng ta cần yêu nhau hơn vết thương cần máu
chiếc lá dưới thắt lưng em
ngực em trong ánh mắt của anh
như loài chim ra ràng vẫy cánh lông tơ
vẫy tiếng động của hòn đá cuội
lăn dưới chân người

những thung lũng ngã nhào theo trí nhớ
không gian tan vỡ
khi lòng người nóng hơn ngọn lửa
làn khói đốt rừng như bức tường đóng mọi cánh cửa
đóng ánh nhìn mặt trời thẳng đứng
ai đã quên...

rừng dày đặc trong em
đã khuất vào thảm sương
đỉnh núi không còn rừng nhô ra đỉnh vú
anh tự nghe anh và nghe em lạnh
trên rơm rạ đời ta
rừng từ giã cõi đời

lời tạ lỗi đau buồn
khi người ta không nghĩ ra lý do cáo lỗi

 

5.

chỉ con người cùng rừng lùi vào quên lãng
chơi trò chơi nặc danh
chơi trò chơi hình với bóng
chiếc bóng mờ xiêu vẹo
chiếc bóng mờ đêm tối

đêm sâu thẳm tiếng đàn T’rưng
tơ rưng tưng nước mắt
giọt nước mắt tuôn trào khoảng trống
òa ra bảy nhánh thác Buôn Đôn
chín tầng dao cắt nỗi buồn
vỡ mười hai linh hồn
ban mai ôi chiều muộn

khoảng trống đau đớn bị phá hỏng
những khoảng trống bao giờ dừng lại
con sông trào lên nước mắt của rừng
giọt nước mắt nào đang khô
trên đám mây hỗn độn nặng nề thành mưa

ta là gì của em
ta là gì trước cơn sấm sét
ngây ngất phía xa cơn mưa hung dữ nhạt nhòa
trong tuyệt vọng đêm nay mất ngủ
khi con người cũng thành quá khứ
chúng ta phải thú nhận
những nỗi đau không còn chúng ta nữa
sự trinh bạch của nàng rừng không cần chúng ta
chỉ còn người đàn bà
điên loạn

chúng ta còn tất cả
chúng ta không có gì
đau đớn cô đơn những bàn tay u buồn, lủi thủi
gấp hình trái tim của núi
đỏ như mặt trời nhọn như mũi kim
xuyên vào rừng sâu như xuyên vào đá
xuyên vào tháng năm cháy mềm ngọn nến
bước chân tàn nhẫn định luật vật lý
như đồ thị vẽ những đường cong mệt mỏi, lu mờ

những đường cong trĩu nặng trên vai
lo âu
mệt mỏi
những đường cong ngổn ngang trăm mối
lưng đẫm mồ hôi
những đường cong dòng người lủi thủi
chảy ngoằn ngoèo vết nứt của đất lăn dài nước mắt
dịu dàng vì quá yêu cuộc sống
những đường cong đã mọc rễ vào rừng
vào thời gian vào khát vọng
ánh mắt đứng vững nhà dài
nhỏ nhoi đau đớn

đau đớn nhỏ nhoi những hy vọng không thôi
nước mắt, nẻo đường mòn heo hút lo âu
đau đớn nhỏ nhoi những hy vọng không thôi
thắp sang, điệu khan buồn ôi đáy đêm sâu

những đường cong du cư còng lưng gùi nặng vai gầy
im lặng uốn cong vầng trán xuống mặt đất
lượn qua ngọn đồi và những vọng âm
úp mặt tiếng khóc
ngửa mặt tiếng hát
bài hát cuốn tung con đường mòn đầy bụi
cháy khô vì nắng
nắng cả vào đêm
dòng người e lệ rất hiền
bay xác xơ mong manh gân lá
dài như tiếng gọi đàn và cúi đầu rất thấp
ngược núi cao
núi vô tội khi con người lùi vào bóng tối
vào cô đơn
bằng bước chân buồn
vang lên những sợi dây của gió

những cánh tay vươn dài những lòng người trăm mối
ôi quê hương cuộc đời Người trôi nổi
Người ôm rừng vào lòng như ôm người yêu vào ngực
tình yêu buốt nhức lưỡi dao

khi cơn đói cùng Người lang thang, lang thang
như dòng sông lạc vào sa mạc
rừng thành chật chội dưới bước chân của Người
bước chân không bao giờ thất vọng
nỗi giận dữ cùng Người làm ra sự sống
con đường mòn vùng lên hy vọng
hy vọng dù cay đắng trên vai
một chiếc gùi bao nhiêu sự thật
chứa bao nhiêu nước mắt
chết đi sống lại những lằn ngang dọc
như rễ cây vùi sâu trong đất
để cho Người dang cánh bay cao

ôi trong máu có mây và gió
ngọn gió lo âu cơ cực
lọt qua kẽ tay như mùa màng lọt qua ký ức
và rơi...
Người hồi sinh vùng đất mới nỗi buồn của mình
tiếng thở dài trào ra hang động

đêm xanh lục những lời nguyền màu tím
những vị thần sương khói như mây
những vị thần mệt mỏi buông tay
Yàng đã tan vào rừng
tan vào hòn đá, ngọn cây, dòng suối
gọi là chiều ư? hãy gọi hoàng hôn
nắng tắt
lung linh linh hồn rưng rưng Pơ thí
ẩn trong ngôi nhà mồ hoang phế
những bức tượng ngồi chống cằm như thể
bể dâu kia mới thực cuộc đời

ơ
ơi
sau một ngày ứ căng bỏ mả
sau một đêm bếp lửa vừa tàn
mê man
mơ ngày xanh lại
bằng lời khan trong đêm cầu nguyện
mơ bầu trời trong lòng bàn tay
mơ hừng đông giữa đêm dày
bay...
ôi
đêm làm sao vỡ

 

6.

em mới về em có nhận ra không
thật đau đớn trong mắt trẻ chảy khắc khoải đau buồn người lớn
chiếc lá non màu đỏ
bây giờ đã nâu

bàn tay người nắm vào nhau
tiếng thở dài du cư biền biệt
biền biệt những hang động
như đàn chim K’tía bay đi
chim Grứ bay đi
chim Phí cũng bay đi
theo lời hát Y Phôn mưa gió
như cội nguồn không còn dây nối nữa
không phải đã mất đi tất cả
chiếc lưỡi dịu ngọt của người
nhưng cuộc du cư lê thê này làm giấc mơ 
vỡ ra thác Khói / puh pêt mệt mỏi

khói
sương

tiếng thở dài sóng sượt mặt trời vừa lặn xuống bầu trời đỏ thắm lên
nỗi buồn sâu thêm trong hốc mắt
rừng bỏ chúng ta đi
đơn giản như cô gái bỏ nhà theo chàng trai cắp chiếc gươm dài
và sáng

đêm tối buôn Jun nhọc nhằn điều vô nghĩa
khoảng hẹp M’Tha không xoay xở cơn mơ
Người chật như hơi thở
ngọn núi mờ chấm nhỏ xa xăm
con đường tan trong nheo mắt
mắt người trẻ dè dặt
mắt người già xa xôi

quê hương ôi cuộc du cư không dứt
dải đất hoang cọp gầm vượn hú
chiếc xà gạt cũng trở nên hung dữ
cái khoảng cách bao giờ vượt được
dù Người bay bằng đôi cánh tình yêu
khi trong máu chỉ có mây và nắng

quê hương ôi Người lang thang những đêm sinh tử
cả trong mơ cũng chẳng an lành
trằn trọc nền đất cứng
Người gieo trỉa bằng tình yêu trước gió
Người dựng lại tình yêu như cỏ
đã cùng Người đón mưa ấm nhú lên

sau những đớn hèn
sau những tháng năm đi qua chiếc ghế K’pan đen bóng
cả buôn lắc lư trên một chiếc gùi
cả buôn làm đứa trẻ địu trên ngực lép
ngậm bầu vú mẹ
đi
mê man nghiêng ta luy hoang dại

chiếc lá non màu đỏ mềm trong mắt Người
nóng hổi
vỡ ra mưa ấm đầy bầu trời không lối đi
trên mặt nước không dấu vết
con thuyền ánh sáng Biển Hồ cao mênh mang núi
ánh mắt tắt trong đêm như ánh nắng
dịu dàng âu yếm vì sao
Người đã cúng nhiều thần đã làm nhiều lễ
đeo nhiều bùa thiêng

nhưng cuộc du cư như tấm yên nhàu nát
vì người tình Người cởi bỏ dưới chân

 

7.

cứ thế suốt đời
suốt đời cứ thế
những tháng năm không còn quay lại
những tháng năm mất cả chính mình 
những tháng năm tắt dần cổ họng
bài hát đôi chân trần nặng nỗi cô đơn
bài hát gập ghềnh cay đắng
bài hát tím thâm im lặng
bài hát than thân trách phận
những đôi chân đau chặt ruột gan
dòng người miên man
bây giờ thác chảy
Người đã cùng rừng vùng vẫy
đã cúi đầu...

rừng đã thành chớp mắt
xa đâu rồi rừng ơi
rừng đã thành chiếc nhẫn
rơi đâu rồi rừng ơi
rừng đã thành tĩnh vật
xanh đâu rồi
rừng
ơi

 

8.

em mới về em có nhận ra không
những cánh rừng đã thành huyền sử
quê hương còn món nợ với trò chơi mất rừng vô tăm tích
quá khứ hết nhiệm kỳ
tiếng cưa máy
về đâu...

ai đã đổi cánh rừng Kàte lấy vài bông lúa rẫy?
những hạt lúa như bào thai của mẹ
rưng rưng nước mắt của cha
rừng ngưng trên gương mặt kẻ tha phương
vẽ lên bằng gió nhàu nát nỗi buồn
nỗi buồn tro than nỗi buồn của lửa
nỗi buồn di dân chật cả giấc mơ

giấc mơ không êm đềm cơm áo
không êm đềm màu xanh của gió
gió chiều nay phẫn nộ
khói làm sao che được mặt trời
hạt lúa không có lỗi
hạt lúa khóc ngày còn con gái
rừng có còn để khóc mỗi lần đau?

hay nước mắt của em, người con gái mang
trên tay nỗi buồn cổ thụ
xanh lá tan đi không để lại điều gì
hạt lúa mồ côi với trăng sao ánh sáng
vệt sáng ngang trời
bơ vơ tiếng hót của loài chim hoang đã mất
loài chim hoang quay về phía đầy mưa

quê hương ôi em còn hơi thở
tình yêu anh em cất ở đâu
mà em nhớ làm gì nhọc nhằn nhọn buốt
những cánh tay vươn lên trơ trụi lá
chỉ lòng anh ngập giữa rừng dày
kẻ áo vải khăn thưa mỗi ngày qua đó
lòng vẫn còn lá bay...

người ta lập luận và cười
khi mặt trời chỉ làm nhức mắt
nắng như đứa bé mở cửa
bất công với chúng ta
mưa như cuộc chiến
bất công với chúng ta

chúng ta hồng hào tươi mát cháy lên
ngọn cỏ xanh vênh vang trên da thịt
chúng ta thành chủ nhân của gió
của bão của mưa của nắng của cô đơn
những trò con trẻ không làm ta sợ
những đỉnh cao không làm ta đơn độc

trả lại quê hương bầu trời trả lại bầu trời đêm tối
đêm tối là mắt em
mắt em làm vì sao mở ra đón ngày bảy tia sáng
chín mây bay...
đụng phải đỉnh núi và phủ dòng sông
mang tiếng cồng âm u lời an ủi
quên đau buồn sau những ba hoa

quê hương xoay bánh xe khát vọng
khát vọng tận cùng từ thớ đất nâu
ba dan mắt em ôi núi lửa
núi lửa Cư’Mgar trải một nền hoa thắm
thắm tận cùng mầm non kẽ lá
ba dan vẫy vùng chưa thỏa

 

9.

em mới về em có nhận ra không
hỡi buôn N’êng dịu dàng gội tóc
tóc rong rêu và tóc hoàng hôn
tóc u buồn như da thịt
bến nước cũng xa như cánh rừng
xa như ngày xưa mẹ cha gặp mặt
trong nước mắt H’linh
mẹ cha hái chiếc lá nho đức hạnh
đức hạnh cả cái nhìn
che cho nhau trước khi bị đuổi khỏi rừng
cả nụ hôn bằng mắt

nhắm mắt vào mơ thấy câu ca 
em dám đổi cả đàn trâu trong chuồng cưới anh không?
để trâu anh về cày tung mẫu hệ
kéo số phận những đường cày cay đắng
im lặng nối giấc mơ vào váy vợ
hòa giọt máu đàn ông vào trái tim của vợ
ối Yàng
Yàng ơi...

sinh ra người đàn ông là người đàn bà
sinh ra người đàn bà là nhan sắc
quê hương ôi quê hương
ta yêu Người như giấc ngủ nhọc nhằn sau một ngày mệt nhọc
trong đêm dài một khoảnh khắc độc nhất
ta mơ nằm cùng em
phủ lên em giấc mơ ngấn lệ
và mặt trời có vướng trong đêm
ta dịu dàng gỡ bỏ
cho gió vuốt ve cơn say cao vời
những nỗi đau rã rời
thầm kín
ôi quê hương...

quê hương
cánh đồng mùa khô nứt nẻ nằm chờ con sông Đực / Krông Knô
tưới bằng mùi bùn                                                 
những vệt bùn làm ta đánh răng lập cập
mỗi buổi sáng ẩm mốc
cày vào con sông Cái / Krông Ana như mở ra dấu ngoặc
giải thích về tình yêu

em mới về em có nhận ra không
đường ngấn nước hai bên bờ mùa hạn
mép nước nhấp nhô như lồng ngực
nữa đêm vén nỗi buồn tháo cạn / lấp đầy anh

tháo cạn / lấp đầy anh như một trò chơi
em vẫn đùa với anh khi vào mùa gặt
để chồi non trên cánh đồng mở và nở giữa đôi chân em
EaSuop vỡ những trận mưa ấm
như mạch máu trào dâng vỡ ra sự sống
những đứa trẻ chào đời hôn phối chiêm bao

ta ngượng nghịu với em
ngượng nghịu với tình yêu giới hạn
chân lý vùi chôn sau những bài đạo đức
lấp kín mắt nhìn
khi nhìn chính người tình của họ
xa lạ sau đêm đầu tiên

ta ngượng nghịu với em
những gánh nặng những bờ vai những đường cong một mình em ngược dốc
giữa cánh đồng mùa khô dã quỳ vàng và nhớ
bông hồng vàng Pautốpxki lạc vào tây nguyên chìa gai đâm chảy máu
giọt máu trinh bạch đầu tiên
ngày em thơ ngây cắn môi vào sự sống

quê hương lúc này trên đôi môi em
quê hương ôi gương mặt đẹp
ta nhân danh điều gì mà hát ca vô tận
nỗi buồn của em ta không cùng vận động
ta đã nhục nhã rút ra giữa đôi chân em
im lặng ngủ quên hơn cái chết
đen nhọn và quên
thoát
ra ngoài cơn sốt của em

lẽ nào ngày mẹ sang xin mà ta ngoảnh mặt
bao nhiêu năm vay trả nợ Người
bao nhiêu năm phận gà ăn quẩn
điệu Ayray toát mồ hôi

một lần ngụ cư hiểu sâu vào quá khứ
quê hương ôi xin Người chớ chần chừ
mở vòng tay người tình đôi chân người vợ
như sương mù pha trộn vào ánh sáng
ta pha trộn vào nhau

những giấc mơ của Người pha trộn vào đời thực
thổi tắt ngọn nến ký ức
những bông lúa rẫy cháy bừng
tương lai

 

10.

chiếc cầu thang nhà dài
hai bầu vú che mờ lý tính
cái đói dưới lồng ngực chúng ta
quê hương trên chiếc gùi sau lưng chúng ta
quê hương không bao giờ phó mặc
ngày mai hạt giống ta gieo bùng vỡ
hạt giống đã thai nghén chúng ta sau chín tháng mười ngày
chúng ta yêu nhau mỗi bữa ăn
quê hương những đứa trẻ dắt tay nhau ra khỏi thời thơ ấu
tìm nhau nhận ra nhau niềm đau

của đứa trẻ xiết chặt bầu vú mẹ
của tay cha vịn bước cầu thang
rơi với nỗi buồn / hụt chân giấc mơ
sau ô cửa mở
bằng rạng đông ngời ngời bên bếp lửa
nơi mặt trời mỗi ngày tung vó ngựa
phi qua xứ sở bạt ngàn hoa trắng
hoa trắng bàng hoàng mùa quả đỏ sau mưa
nơi bình minh mỗi ngày hơi thở
rừng cao su ứ nhựa
lệ mới sa
chớm thu vàng cúc dại ra hoa
quê hương vỡ bao nhiêu là mưa ấm
mưa ấm choàng lên Người tấm khăn màu huyết dụ
và chỉ thêu hoa màu trắng 
ôi nắng lên những nhụy vàng

em mới về em có nhận ra không
ngây ngất đầu tiên cơn khát của rừng
ngọn cỏ đầu tiên thủy triều của rừng
biển ở Tây Nguyên
chỉ là giọt nước
núi ở Tây Nguyên
chỉ là vết xước
nương rẫy ở Tây Nguyên
chỉ lớp tro màu đỏ nhợt
quê hương một ánh nhìn chín cả lúa và trăng
nên trăng vàng như trái chín
vàng như ngọn lửa đổi mới không ngừng

lửa không phải là luật lệ
luật lệ không phải là ý thức
lửa khởi đầu và kết thúc
như tình yêu đập tung trong ngực
lột trần mặt trời
và hôn tay nhau

 

11.

em mới về em có nhận ra không
cái nghèo trào nước mắt
quê hương làm rạng danh mình bằng giọng hát YMoan
bài hát cội nguồn YPhôn cháy trắng
lửa trong những đám mây cuối cùng đã tắt
rượu YDắc ánh sáng ngày bất trắc

EaKao những lần mưa muộn
lạnh nhớ hơi người nắng nhớ hơi ai
khởi động lại nhà dài để quay phim và bảo tồn bản sắc
ta đặt lại góc bếp khi biển bây giờ đã mất
làm chủ lễ cho mình sau tiếng khóc của em
mơ hiến tế thân mình cho buổi lễ của em

buổi lễ hôm nay ta giáp mặt
từ rừng xa về lại buôn gần
mang cái ná đi ra vẫn nhớ bếp lửa nhà mình hơi ấm
mang con dao đi xa vẫn nhớ bến nước làng mình trong vắt
nhớ nhau thì tìm
như ngọn bí tỏa ra từ một gốc
như KrôngKnô/ KrôngAna hợp dòng Sêrêpốc
mình uống nước một bầu
vui buồn để lại đàng sau

những giọt mồ hôi thấm ta lại với nhau
thấm ướt giấc mơ sau nhiều hy vọng
ngôn ngữ tụng ca không phải là cuộc sống
khi không còn ngôn từ ta sẽ thét lên
lửa lẹt đẹt tiếng vỗ tay lẹt đẹt
khói thành mây hay tóc thành mây
ta yêu quá nên em mệt lả
bình yên bay ánh mắt người già
sâu xa

oa a
những đứa trẻ lẫn vào râu tóc
lá vàng bay cho nụ nhú mầm xanh
ôi bao giờ bao giờ
quê hương cùng ta không cần hành lễ
chỉ sâu thẳm tim người ta tạ ơn nhau

ai ngồi đếm những gì được mất
còn buồn còn yêu
còn yêu còn tồn tại
những bước hoang Ea H’leo cúc dại
cùng cánh rừng ngọn đồi vang lên tiếng động của ánh sáng
phía mặt sau là đêm tối
vũ điệu cuối cùng ngọn gió cuối cùng nỗi buồn cuối cùng
khép lại ưu tư
em mới về em có nhận ra không
sau ché rượu cồng chiêng lãng mạn
thành phố từ buôn làng nhảy múa ngày xưa

ta là gì của em
đêm vầng trăng thịt da mát rượi
mái tóc thơm bên ô cửa nhà dài
ai là ai và em là ai
những vũ nữ trẻ trung nai nịt leng keng điệu múa
những chiếc váy nhung đen thêu thùa sặc sỡ
những diễn tấu cồng chiêng ngộp thở
những tiếng hú giật mình
từ những cải biên
điệu Ayray lẫn vào nhạc Rock
nàng trinh nữ lả lơi bím tóc
khàn giọng mệt nhoài
gương mặt nóng bừng lễ hiến tế của đêm

ôi quê hương em không quên lời ca không mất
khúc Ayray da diết ngọt ngào
mùa khô thơm lúa chín
mùa mưa thơm mùi cỏ
xoa dịu mỏi mòn xóa tan chờ đợi
nơi KrôngKnô trôi với bình minh gặp KrôngAna
cây lá rạp nghiêng âu yếm
nơi em đi ngang phù sa lưu gót chân hồng mỗi sớm
bạn bè múa lượn cùng em như bầy công trong rừng hoa ngào ngạt
mặt trời tỉnh ngủ sau mây
xòe tia nắng chiếc quạt dịu dàng vẫy đám lá trên cao
những mệt mỏi của em rơi nhẹ
như bông hoa trong gió
em ngắm nhìn bằng đôi lông mày cong sóng nước
sóng nước ngập ngừng một giọt sương rơi
giọt sương chúng ta khát khao lâu đến vậy

những khao khát nằm trong mơ ước chúng ta
chảy từ đời này sang đời khác
buông xuôi nước mắt
trôi ngang cuộc đời cùng Yàng bất tử
và những vị thần thấp thoáng giấc mơ
tiếng cồng như hơi thở
lời ca về còn nhớ
mênh mông bầu trời là điệu múa của gió
chập chờn bay

và mảnh khảnh đôi tay của mẹ
tắm cho con mỗi ngày miên man câu hát
câu hát cài sương lên tóc của con
câu hát dầm mưa vất vả
câu hát lấm bụi xông pha
ràng buộc cuộc đời với trời và đất
câu hát của cuộc đời cùng cực
chấp chới dịu dàng những giọt mồ hôi
câu hát dang tay con lớn thành người

 

12.

ta là gì của em
góc phố nhỏ nhà dài gác hẹp
một chiều khói ướt
những câu thơ còn lại dâng Người
em dầm mưa mùi hương thơm dịu
ta vẫn yêu đứt ruột mỗi chiều

đứt ruột mỗi khi em trở mình làm giông bão
mồ hôi sốt cao cả cánh rừng ướt áo
Thủy tinh lên non cao đòi lại người tình
hỡi người tình lụt lội
hỡi người tình trăm năm

rơm rác lót ổ em nằm là trái tim anh
bầu trời bây giờ mất hết lửa
còn đọng lại hơi nước mờ mịt mùa đông
ta phải đương đầu với ngày mai khi xếp từng que củi
cời tro than xám ngắt tình cảm
tro than là ngày mai của que củi hồn mình
như im lặng rền vang là ngày mai của sấm
nhưng anh không được gì nếu đợi ngày mai
anh yêu em ngay lúc nào có thể
cơn lũ không còn bí ẩn
em đã có đỉnh cao và lối thoát
lũ trong em vẫn giọt sương đầu
như bây giờ ta đang yêu nhau

yêu nhau đầm đìa mưa lũ
cơn lũ đi qua em dang ra hai nỗi buồn
một tận cùng cửa mở
một tận cùng cơn mơ...

ai đang còn say sưa chính họ
mở nghìn lối dọc ngang cho lũ rút về
ta yêu nhau trong cơn hồng thủy
phủ đầy mây
và mưa lũ đê mê

chàng Thủy Tinh gọi Mỵ Nương khản giọng
chỉ còn ta nghe
ta sẽ thắp B’lang thành lửa
rung cơn gió làm chuông
hai núm hoa hồng trên bầu ngực nắng
hong khô mưa cho ngọn cỏ yếu mềm

quê hương ôi xin Người đừng đuối sức
ta ủ Người trong ngực
ủ hạt mầm đón nắng ngày mai
ta ủ Người trong những chiếc lá khổng lồ đỏ thắm
những lời cầu khẩn
trong câu thơ dịu dàng đau đớn
phẫn nộ u buồn
rượu trong máu chảy như dòng lửa
ta cháy cùng Người ta cháy vì yêu

cởi chiếc áo khoác trên thân ta xuống đất
quê hương ôi Người cứ dẫm chân lên
Người kiêu hãnh như chiếc thuyền qua bão lũ
tặng mặt trời cho đêm
tặng ngày mai cho quá khứ
tặng cho bầu trời những vì thiên sứ
bay mơ màng nước mắt trên cao

nhưng em quay lưng mặt trời cũng lặn
thèm một lần hoàng hôn
em ánh sáng ta làm bóng tối
một bóng tối vỡ tung mắt người
trong cổ họng và môi
câu hát...

 

13.

câu hát không có hai ta tình tự
ngày mẹ lên nương bẻ bắp u buồn
gạt tro tàn sau lần đốt rẫy
thận trọng vén phôi thai trời đất
một dấu chân một đứa bé sơ sinh
cất tiếng khóc Êđê mô phỏng
sau cơn đau bật lên mầm sống
sau mùa lụt hãi hùng đến mùa gặt phù sa
ngày mai ngày mai chúng ta dậy sớm
ngày mai bắt đầu từ gánh nặng hôm qua

gánh nặng hai vai mình tụt dép
lo quê hương mình tụt hậu
trong giấc mơ toàn cầu
những con sông bây giờ hội nhập
biển đã thành nỗi đau
ché rượu nhà dài bây giờ cay mắt
năm tháng đi về trước mặt
những cánh rừng đổi chiếc xe máy nhà quê
cồng chiêng có lúc thành sân khấu
trong mắt người như trò con trẻ
đứa trẻ con còn nhớ mẹ đi về

cuộc chiến yếu ớt điên cuồng
và đôi lúc bất công với chúng ta
nhũng bất công há hốc niềm kinh hãi
tê dại

em mới về em có nhận ra không
hay em nghĩ ánh sáng là mãi mãi
như cây nấm mùa xuân có gì mà ầm ĩ
nỗi đau chúng ta bây giờ như đứa bé
thơ ngây tiếng cười ngoài phố
tiếng cười như gỗ mục vì sự yếu đuối
ngỡ mình hoàn hảo không cần đo nỗi buồn
không hối tiếc
em có biết...
mà thôi

khi chúng ta không còn ai nhắc đến
chúng ta đánh mất gương mặt của mình
thời gian ẩn chứa nước mắt
chúng ta mộng mơ vì sao quên hạt bụi
ngắm hoàng hôn quên năng lượng mặt trời
ngắm chân trời quên tư tưởng
quên trái đất bây giờ một vệt chảy yêu thương 

em hãy mở cánh cửa đời mình đưa lên môi chiếc ly cuộc sống
uống nụ hôn cùng với bầu trời, cánh đồng...
như ngón tay trong một bàn tay
ta bước vào cuộc chơi trộn lẫn
bằng quyền năng của một giấc mơ

 

14.

những giấc mơ của lửa
vẽ lên quê hương mây trắng
ôi quê hương xanh
em tựa vào ta mệt lả
ta tựa vào chiếc lá nhỏ nhoi
tựa vào bài ca
bài ca làm gì được
chiếc lá mắt ướt
bay vào đêm màu xanh...

đêm dội vào tim người tiếng chim B’hi gọi bạn
dội vào lòng chiếc gùi mây gió rỗng
không nghe tiếng động những nỗ lực rã rời của ngọn gió
tạo ra số phận
A CôThôn ánh sáng du hành
Ơi CôThôn trăng sao cùng ngủ
Ôi CôThôn lời ru
mẹ vuốt ve màu xanh Cô Đơn nhạy cảm
đêm tự hào táo bạo kẻ đầu tiên

niềm tự hào như ký ức
đã lấp đầy vùng đất tinh mơ
nơi mỗi ngày mặt trời vẫn mọc
nàng H’Bi xõa tóc
nhặt bình minh xếp tia quạt mặt trời
thành phố của chúng mình tinh khôi sương sớm
đã bắt đầu rêu

những nhà máy bắt đầu tăng năng suất
xuất khẩu niềm vui từ mái nhà dài
ước mơ toàn cầu từ ngôi làng nghèo M’Drak
niềm vui pha lẫn nỗi đau

ta đi nhặt chiêm bao về nối lại
ký ức còn mê mải
những ngà voi cong như chiếc lá
những vì sao xanh như trái đất
những bầu trời bay hai cánh và sương

quê hương ôi quê hương
em giấu rừng trong mắt giấu biển trong bầu trời
giấu badan trong tim người gai hoa hồng đỏ thắm
vì yêu

gió đã bước sang thế kỷ 21
bếp lửa chúng ta nhỏ bé và chật hẹp
nhỏ bé và chật hẹp cả bài khan cổ tích
ký ức ngang trời giăng những chuyến bay
hai mươi hai giờ nối liền trái đất
hai ba giờ đã khơi mở dòng sông
hai bốn giờ ngăn xong kênh Buôn Triết
nghiêng đất trời như một cơn say
cánh đồng em nâng ly uống cạn
những cơn khát đã thành ảo ảnh
cánh buồm chỉ cần chèo tay vẫn mang em khắp bốn phương trời
đêm không ngủ với niềm vui mới
niềm vui đứng trên vai những gã khổng lồ
huyền thoại xoay vòng tròn cối xay gió
làm mưa...

mỏng như hơi em thở vào cửa kính mùa đông
mịt mù sợi tơ mảnh
Krông Buk sông tóc chảy vào cánh đồng bông
những nhà máy hoa văn thổ cẩm
đang pha màu của lúa và hoa
bông hoa sinh ra từ đất
đất sinh ra từ ánh trời huyền thoại
khuất phục cầu vồng vẻ đẹp tự nhiên
những thời trang muôn màu sàn diễn
bay lên ôi những nàng tiên
nàng tiên không còn mặc cảm
đói nghèo, thiên tai, hạn hán...
đã vùng chạy như con nai mất hút trong rừng

những con đường mở ngã tư
những ngôi nhà mở cửa
những mùa đông tan vỡ đến mùa xuân
quê hương ôi Người vỡ ra mưa ấm
ta cùng Người đến bờ sông đầy cỏ
lấy vạt áo ta lau gượng nhẹ cho Người
ta lặng ngắm Người hạnh phúc
bài trường ca dâng lên Người sau sương mù
sau ngây thơ
sau tủi nhục
sau nhói đau của mối tình đầu

mơ hồ bên bờ sông xa xăm vọng lại
tiếng chim vỗ cánh câu trả lời thành phố tương lai
niềm tin đã bắt đầu
bình minh của mỗi sớm mai
hoa của nụ hôn
ánh trăng ngày thơ dại
em mang hoàng hôn trên vai lội qua dòng sông sợ hãi
dòng sông ngân vang từng hồi như đoàn tàu kéo còi trước khi rời bến

ngày mai ngày mai
thành phố sân bay nhà máy trên cao lấp lánh vì sao không tên gọi
cùng nhau thắp ánh sáng khởi đầu

ánh sáng bảy màu từ cánh rừng sâu
từ giấc mơ đang thức
như đêm còn ngập nắng
cuộc phiêu lưu của đứa trẻ ngây thơ
của tình cờ
đã hướng cuộc đời lên đỉnh hoa
và gió
          
*

hạt bụi của kiếp người         
cuộc đời thả bay những tờ lịch mỏng
thành phố chàng DamSan yêu con gái Mặt Trời
chàng DamSan không bao giờ đêm tối
không bao giờ xuôi tay
cuộc chiến bằng con dao găm kiêu hãnh
bằng niềm say đắm
của ngọn núi đại bàng cổ tích
thả lời khan bật máu dây cung
kiêu hùng
như
nắng

niềm vui Banmê chênh vênh mỏm đá
thành phố dịu dàng nỗi đau ngược gió
quên mất tên

                                            Lê Vĩnh Tài

 

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2022