SỐ 97 - XUÂN QUÝ MÃO - THÁNG 1 NĂM 2023

thơ Đức Phổ

LỜI ĐẦU NĂM
GỞI NGƯỜI CỐ XỨ

Sáng nay người nhắn ta về thăm
hết tết rồi nhưng vẫn còn xuân.
Xác pháo dẫu phai từ gió bụi
tình làng vẫn thắm nghĩa đông lân.

Từ dạo nồm reo ngang đồng nội
đường quê lấp lánh nụ ai cười.
Ta dạo về thăm tình mở hội
chung lòng nuôi dưỡng mạch nguồn vui.

Cứ tưởng ra đi là quên tất
đâu ngờ nỗi nhớ lại đầy thêm.
Xứ người không én bay quay quắt
vẫn cuộn lòng lên nỗi nhớ nhà.

Ta như con nước chia đôi hướng
miệt mài trôi chẳng thiết dốc, triền…
Những vấp ngã giữa đời đâu sá
những tình oan trái cũng nguôi, quên…

Bên ấy mưa xuân chừng có kịp
em về áo mới ướt đêm không?
Để hoa trong mắt còn tươi mãi
ánh hồng rực sáng trên quê hương…

 

XUÂN MUỘN

ơi em
ngày đã qua rằm
ơn trời
cho nụ tơ tằm đơm hoa.
hẹn thề
trải mấy can qua
thương xuân trổ muộn
mùa xa biệt mùa.

ơn đời
còn tiếng dạ thưa
ơn em
dành chút tình thua thiệt tình.
mai ngày cưỡi mộng về dinh
mời em cạn chén nhục vinh kiếp người.

anh về
sắm chiếc gương soi
mình chung đôi
với bóng đời xế tan…

 

XUÂN YỂM

em ra đi trước ngày xuân tới
cội mai đầu ngõ đứng bâng khuâng
ngẫm thân anh. một kẻ lưu lạc
về tới nhà biết mất tình thân.

mở cửa ra. nằm lên phản gỗ
vắng hơi người mặt gỗ bạc màu
em ra đi. buồn không nói được
chỉ lòng nghe nhức nhối cơn đau.

bên thềm khuya khoắt chó sủa bóng
anh rợn người khi chẳng thấy ai
cơn mơ cuồng thốc vào tâm não
xây xẩm như từng cơn rượu say.

mùa xuân sắp tới. không tới nữa
em đi rồi. vạn vật buồn thiu
hoa vắng tình xuân không chịu nở
nỗi lòng thiên cổ chạnh đìu hiu.

em ra đi. cài câu thơ lại
yểm lá bùa lên ngực mùa xuân
đành anh sống chung cùng nhân loại
thảm như ngày đất nước tang thương…

ĐỨC PHỔ

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2023