thơ Võ Thị Như Mai
THÁNG TƯ
Tháng tư có hoa loa kèn
Nở trắng một trời Dalat
Bạn vày vò chi suối thác
Cho sầu ngập ngụa tôi mang
Thời thế nào muốn đa đoan
Ai ngờ ai đi bỏ xác
Ai ngờ ai mãi lưu lạc
Giữa đất trời mà càu nhàu
Tháng Tư nỗi buồn qua ngõ
Dừng lại một thoáng heo may
Tháng tư vầng trăng vẫn tỏ
Soi xuyên một kiếp đoạ đày
Tháng tư quê người bối rối
Chắp tay đứng giữa thanh thiên
Thì thầm câu kinh sám hối
Hồn oan tức tưởi muộn phiền
Cũng muốn dệt vần thơ mượt
Loa kèn hoa bưởi hoa xoan
Lời đâm sâu triệu vết xước
Bên tai tiếng súng bàng hoàng
Cũng muốn dệt vần thơ say
Này ngon này giòn này gió
Cũng muốn dệt thơ để đó
Người qua nhặt lấy và hôn
Tháng tư có hoa tulip
Bật ra sáu tháng giá băng
Mảnh đất đạn bom ức hiếp
Vươn lên sức sống vĩnh hằng
Tôi đứng sau ô cửa khép
Khóc ngất một chiều tháng tư
Hoa cỏ lắng nghe khép nép
Giọt sương rơi xuống ngọt lừ
VÀ HỌ BÊN NHAU
bốn mươi sáu năm họ bên nhau
cô gái Long An về Gò Công
làm ngành giáo dục
định mệnh an bài
họ bên nhau mọi nơi mọi lúc
dẫu đường đời khúc khuỷu gian nan
bốn mươi sáu năm
một gái bốn trai làm hành trang
cháu con quây quần
đi qua những tháng năm tuổi trẻ
hai mái đầu điểm nắng pha sương
chụm nhau thỏ thẻ
chân đau chỗ nào
tui xoa bóp cho nghen
bốn mươi sáu năm
chẳng nhớ hàng cây thay lá bao phen
chẳng còn đếm lần
khoác ba lô cùng nhau thăm miền đất lạ
có gì đâu mà loay hoay vội vã
khi tình nồng xanh biếc với thời gian
bốn mươi sáu năm
hay một trăm năm tay nắm tay chiều vàng
cảm ơn đời cho ta tin yêu
vào bình minh chim hót líu lo
hay hoàng hôn nắng nhạt
cảm ơn những đôi yêu nhau
thủy chung sắc son câu hát
cho hạnh phúc tròn đầy
giữa chốn bụi trần ta thấy mây bay
NHỚ
Em cầm sợi nhớ mỏng mảnh trên tay
Cánh diều thong dong thảnh thơi theo gió
Chạm vào ráng chiều hoàng hôn rực đỏ
Làn khói như tơ từ mái ngói quê nhà
Sợi nhớ em ánh trăng ngọc ngà trong veo
Làm dịu đi trái đất căng ngày dài mệt mỏi
Mái tóc bạc sương gió của bà một đời đá sỏi
Đất nước chúng mình ôi lắm trở trăn
Em hát ru anh lung linh ngọn hải đăng
Định hướng con tàu vượt qua dông bão
Anh băng qua triệu chặng đường xông xáo
Cần gió dịu dàng ru giấc ngủ bình yên
Ánh nắng bình minh điệu đàng ghé mái hiên
Mùa xuân tung tăng khoát lên mình áo mới
Cuối con đường nhành mai chúm chím đợi
Khe khẽ nụ vàng nhung nhớ chực bung
MỸ CHÁNH QUA KÝ ỨC TUỔI THƠ
I
Đó là trận lụt của năm tám mươi ba
Anh cõng bà nội lên tra
O ngồi co ro trên cái tủ
Người ta đồn
thuyền chở ba mẹ nhấn chìm trong lũ
may mà sau dông
cả hai lạnh, môi thâm, ào ạt vào nhà
Ba ngày đêm bão vần vũ kéo qua
Anh lật thùng phuy nấu một nồi cơm nhão
Chờ khi trời ráo
Đâu thân chuối làm ghe
qua dì dượng xem chừng
Đài phát thanh thị xã rè rẹt không ngừng
Bao kẻ trôi sông, mấy người mất tích
Mỗi năm đến mùa bão cứ dòm lên lịch
Vái ông trời, cho Mỹ Chánh lặng yên
II
Đó là những ngày thần tiên
Lội sình qua kênh thăm cô giáo ốm
Con Mai ròm
nẹo mình bên hông
tay cầm miếng cốm
sợ rơi tõm xuống bùn
Hình như nó vẫn ròm *
Thằng Chiến tổ trường
Năm nào cũng nhận phần thưởng
Giờ lang thang ca khản cổ khắp làng
Thằng Tân ngày xưa nhút nhát chẳng ai màng
Đang làm giáo sư bên Pháp
Sau những ngày bão táp
Cùng thằng Bửu nhặt me
Ăn có bao nhiêu, ném cả sau hè
Rồi cười như nắc nẻ
III
Đó là những cô gái đang thời tươi trẻ
Tóc mượt, mắt long lanh, đáo để duyên ngầm
Các chàng trai hàng xóm ngờ nghệch yêu thầm
Không hay mỗi đêm
Dăm người già ra xua tay đuổi chó
“Mấy thằng khỉ gió
Chúng nó lại đi gò”
Đợi hoài thành âu lo
Các cô xuống đò
Ngậm ngùi về làm dâu làng khác
IV
Đó là một chiều gió bạt
Cậu mượn thuyền chở bé đi chơi
Mê mải vớt lục bình, mưa rơi
Chèo hoài, chưa thấy đâu là bến
V
Đó là tô canh hến
Là bún bò mụ Rác
Là cháo vạt giường chị Rê
Là chén chè kê
Hay mấy dái mít non
O Hai trộn chung với ruốt
VI
Đó là những đêm đốt đuốc
Rước chị Hằng xuống quê
Là những lần hội họ, họp nhánh phái, đắp đê
Là khi Chánh –Tiên, Luận – Hà có con trai con gái
Làng quê giờ này xôn xao mùa gặt hái
Càng nao lòng, nẫu ruột nhớ xa xăm
ĐÀN ÔNG TRUNG NIÊN
Tuổi trung niên trốn vào quả khế
Rơi ngoài sân ngỡ trái tim mình
Thức dậy nửa đêm tắc kè tặc lưỡi
Lùa tóc hai màu bổi hổi chông chênh
Tuổi trung niên lướt qua trang sách
Tung tẩy không gian chiếc bóng đi tìm
Đóa hoa dại ven đường chớm nở
Tâm hồn nào đồng điệu buốt qua tim
Tuổi trung niên nhẹ nhõm an nhiên
Mùa đã cũ bước chân quen lối
Trăng đã cũ thơm hương áo mới
Dạo khu rừng nghe tiếng mình reo
Dạo khu rừng tắm nắng vết thương xưa
Em thơ hỡi ngàn lần đau vụn vỡ
Mong bình yên con đường em hoa nở
Anh lui về khấn nguyện với hoàng hôn
Anh lui về đọc câu kinh bồn chồn
Chiều buông mành lặng tìm dĩ vãng
Nỗi nhớ về em dài con sông sâu
Anh hát tuổi trung niên nhiệm mầu
Võ Thị Như Mai