SỐ 99 - THÁNG 7 NĂM 2023

Giới Thiệu Sách Mới:

“Hương Tình Khổ Nạn”
Những sáng tác và tản mạn mới
của Trần Hoài Thư

Thư Quán Bản Thảo xuất bản tháng 7-2023
Trần Hoài Thư trình bày, in ấn
Sách dành tặng, không bán.

 

Cuốn sách này ra đời như là một chia sẻ: Chia sẻ nỗi vui buồn trùng trùng điệp điệp cũng như niềm hạnh phúc vô biên của một lão già 81 tuổi, vẫn còn làm thơ viết văn, tự in, tự đóng, làm bìa cứng, hầu gởi tặng những người mà tác giả quý mến.

Trân trọng,

Trần Hoài Thư

Liên lạc Tòa soạn:
719 Coolidge St.
Plainfield, NJ 07062
E-mail: tranhoaithu16@gmail.com

Văn Nghệ Biển Khơi chân thành cảm ơn Nhà văn Trần Hoài Thư và trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc khắp nơi.

oOo

HƯƠNG TÌNH KHỔ NẠN

(Lúc Y. còn ở nhà, chưa vào viện dưỡng lão)
Nửa khuya tôi bật dậy bởi tiếng động mạnh và lớn phát ra từ giường Y. Tôi chạy nhanh đến bên giường thì thấy cả thân Y. nằm như sắp té xuống nền. Một nửa thân thì phía trên giường. Và hai chân thì như chạm xuống nền. Cái bàn dùng để đặt điện thoại, cái đồ bấm remote TV, và một ít đồ lặt vặt thì bị nâng lên cao, nằm vắt vẻo. Một ít đồ bị rớt xuống nền nhà.

Tim tôi muốn đứng. Vậy mà Y. lại cười tỉnh bơ. “Mình xem, tôi sắp ngồi dậy được rồi.” Tôi kéo cả thân Y. lên giường, trách lớn: “Tại sao bà lại làm vậy? Có gì thì gọi tôi. Bà có biết là bà đang làm một việc vô cùng liều lĩnh không?’’ Y. trả lời: “Tại tôi không muốn thấỵ ông khố vì cứ thức dậy mấy lần trong đêm. Để ông ngủ cho có sức. Ông bệnh thì lấy ai chăm sóc ông và cả tôi. Tôi nghĩ là tôi có thể đi vệ sinh một mình mà.”

Tôi nói: “Tại sao bà lại nói vậy? Tôi có bao giờ than thở đâu. Nếu thương tôi thì từ nay đừng làm một việc liều lĩnh như thế nữa. Bà hiếu chưa?”

Sau đó tôi giúp Y. vào nhà vệ sinh. Bây giờ tôi mới hết hoảng hồn. Càng thương xót người bạn đời. Khi không lại nhận vào cái định mệnh oan khiên này. Chân thì bước thấp bước cao, bước dài bước ngắn. Tay trái thì xem như không thế sử dụng được. Vậy mà phải tiếp tục để kéo cuộc đời như những người lành lặn khác. Kéo bằng cái sức tàn của tuổi về chiều. Kéo bằng nghị lực phi thường hầu để người khác đỡ khổ cực vì mình. Để rồi, nằm xuôi tay, xuôi chân bất lực, trong tiếng kêu cứu khan cổ khan giọng.

Tôi chờ Y. đi tiểu xong, rồi giúp mang Y. trở lại giường. Đắp trên thân hai tấm mền cho ngay ngắn, lại chúc ngủ ngon. Đã hai giờ sáng. Như vậy đêm nay tôi phải bật dậy ba lần. Lần đầu, giúp Y. đi tiểu. Lần thứ hai giúp Y. uống thêm thuốc vì Y. kêu đau nhức ở chân trái. Và lần này do việc Y. tự động muốn đi vệ sinh một mình vì sợ làm phiền chồng. Ba lần hay chục lần thì cũng như vậy. Đâu có thấm gì so với những đêm nằm trên gò đống hay ấn mình dưới mương rạch. Những đêm như thế, chẳng những lo âu vì những bất trắc nguy hiểm rình rập từng giờ từng phút, mà còn lo bị phung cùi hủi vì phải nằm giữa những mả huyệt mới cũ nông nặc mùi âm khí. Những đêm như thế, có khi trời mưa như thác, trùm poncho mà chịu trận, cầu mong đến dài cả cổ một tiếng gà gáy nào đó vọng lại, đế dẫn đàn con chiu chắt trở về... Những đêm như thế, thỉnh thoảng trong gió nghe rõ tiếng nhạc nhảy đầm lính mà em, vọng về từ Bộ Tư Lệnh... Có khi điểm nằm bị lộ, phải di chuyến qua chỗ khác. Có khi chiếc trực thăng Mỹ tuần tra, pha đèn sáng rực trên đầu, lo thằng xạ thủ ngứa ngáy bóp cò bậy. Vâng, so với những đêm như thế, đêm bây giờ đâu có thấm tháp gì.

Đêm còn lại, Y. ngủ ngon. Tôi cũng chìm đắm trong giấc mơ Theo Em bềnh bồng bềnh bồng. Nhà im lặng. Chỉ có máy sưởi thì thỉnh thoảng kêu vang. Chỉ có tiếng gõ của keyboard là đều nhịp. Tôi lại viết. Viết mà không có trong đầu một dàn bài, một nhập đề, thân bài và kết luận. Bởi đời sống này ai biết trước được để mà kết luận. Như chuyện một người đàn bà tự nhiên bị khổ nạn quật ngã như Y. bây giờ.

Có phải vậy không?

Trần Hoài Thư
(Trích Hương Tình Khổ Nạn, Giai phẩm TQBT, tháng  7, 2023)

 

BÀI THƠ CHO MỘT NGÀY BẮT ĐẦU

1.
Tôi thức dậy, buồn cũng theo, thức dậy
Người thợ đời chắc trồng cây số cho tôi
Với tháng ngày cùng tận nỗi cô đơn
Cùng thoát hiểm mưu sinh trong những ngày trơ trọi
Nước mắt tôi đã nhỏ nhiều khổ lụy
Nhưng hề gì, em, thứ sáu, phục sinh
Buổi trưa tuyệt vời ở ngoài khuôn viên
Chỉ có hai vợ chồng già, bên nhau dưới nắng
Mình cứ ngủ, tôi chẳng cần mình thức
Tôi là lính canh cho mình ngủ đó mà
Cả trên trời, mây cũng trắng chiêm bao
Cả dưới đất, hoa cùng loài hoa đồng thiếp
Cả nắng, nắng rất vàng, lóng lánh
Ngủ trên mái nhà, sân cỏ, hàng cây
Hai ta cùng chết rồi, bỗng sống hôm nay

2.
Và hôm nay, tôi bỗng thấy mình say
Em cho tình, ngày cho mặt trời ngập nắng
Ra về, lái xe đi tìm một parking bóng mát
Đói cho lòng bằng một chiếc hamburger
Rồi đi vòng, hai chân bước liêu xiêu
Không cần gậy, walker,
therapy rehab
Bài học đoạn đường chiến binh, bò trong hỏa lực
Bước chậm rì, nhưng vẫn đến mục tiêu
Để tôi còn ngày thứ sáu mỗi tuần
Đẩy lại chiếc xe tình trong lúc tuổi vàng xế bóng
Trần Hoài Thư
(Trích Hương Tình Khổ Nạn, Giai phẩm TQBT, tháng  7, 2023)

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2023