thơ Nguyễn Linh Khiếu
Đồng Cao
đá dắt díu lên trời
chênh vênh mảnh trăng vách núi
cao nguyên ngăn ngắt
chiều cuối năm ngằn ngặt xanh sương
đôi tình nhân suýt xoa
cao nguyên quá đỗi tuyệt trần
tuyệt trần cỏ khô đá xám sương lạnh hoang vu
nghe các tình nhân
cao nguyên tuyệt trần thật là ngốc nghếch
người bạn Đồng Cao ân cần
đây là phong đỏ sim tím lau trắng
cây nào cũng trơ cành
lá là bản mặt cây
rụng sạch lá nghĩa là cây không mặt
nghe người đồng rừng
tên những cây khô
thấy mình thật là ngốc nghếch
Đồng Cao những ngôi sao chạng vạng
cheo neo mỏm đá
ngơ ngác
đến Đồng Cao giữa ngày đông lạnh
tìm trâu lạc hay bạn tìm ai.
Tuyết
một lần tuyết rơi
trắng muốt mềm mại tinh khiết
mát lạnh lâu rồi
mỗi mùa heo may
tuyết bay về trắng muốt
lạnh ngắt khu vườn Beijing
tuyết tan lênh láng lòng tay
dịu dàng mái tóc
nồng nàn trên má một người.
Gió Lào
ở miền gió nóng
thời không đỏ như mắt người
khi ta yêu
khi ta lầm lẫn
âm thầm thiêu đốt nỗi người
Thiên Cầm nước trong văn vắt
cánh đồng run rẩy hơi lửa gió Lào
chúng sinh thiên không lơ lửng
giòn tan một miền cát
một miền nắng
một miền người
giòn tan hoang hoải
nhân sinh mịt mù tro than
sinh ra ở miền gió lạnh
sinh ra ở miền gió mát
sinh ra ở miền gió nóng
họ sẽ thế nào
họ có giống ta không khi yêu khi ghét
khi buồn khi vui
khi tươi khi héo
người ở miền gió nóng họ sẽ thế nào.
Chiếc lá
trên thềm một chiếc lá
một sắc màu hay một sinh linh
một diệp lục hay một ảo ảnh
sinh ra nghĩa là một mình
khởi minh một hành trình
bàn chân lầm lũi
biết mình là ai
mùa thu bắt đầu hay mùa xuân
ánh sáng bắt đầu hay bóng tối
bắt đầu từ đâu khởi sinh từ đó
không khởi sinh là không
khởi sinh là mù mịt.
Kiều mạch
thăm thẳm trong sương
cánh đồng kiều mạch
đá sắc nhọn miên man bông hoa dịu dàng tinh khiết
một mình một mùi hương
một nhan sắc
một cao nguyên đá
một cổng trời Quản Bạ heo hút chênh vênh
kiều mạch vời vợi phương Nam
em nhớ ta không
ta giữa vô vàn đá sắc
sơ hở đá xẻ thành nhiều mảnh
mảnh nào cũng đầm đìa máu tươi nhớ em quay quắt
đá tua tủa muôn vàn lưỡi dao
lơ là đá thái thành từng miếng
miếng nào cũng vuông chằn chặn nhớ em đứt ruột
nhớ em đành lòng
bí mật động trời mình em biết
trong đá hoa dịu dàng tinh khiết
bầy ong rù rì làm mật
họa mi hót chót vót đỉnh trời chia li
nhớ em biền biệt cuối đất
kiều mạch nở trong sương
hoang hoải Mèo Vạc Đồng Văn Yên Minh Quản Bạ
tiếng họa mi chuông vàng ngân nga đỉnh đá
núi đá gọi tên em
hoa cỏ gọi tên em
men lá gọi tên em
mèn mén gọi tên em
tên em vang vọng vách đá xòe cánh hoa li ti
mong manh thắt lòng
những mối tình xa cách bao giờ cũng ngổn ngang cánh hoa li biệt
bao giờ cũng đau đớn
bao giờ cũng ứa nước mắt
bao giờ cũng tắt lửa
đêm đông đá lạnh cao nguyên
đường dốc đứng chon von
cheo leo vách đá
bạt ngàn kiều mạch
nỗi buồn xòe cánh run rẩy khắp cao nguyên
vô vọng nhớ một người con gái
sững sờ đá tua tủa trần gian
kiều mạch nở trong sương
buồn bã mùa đông
bản chiều nghi ngút
tiếng họa mi tan trên đỉnh núi
tầm tã như mưa
ta là chú ngựa già buông cương thập thững
những nẻo đường quanh co đá quanh co người quanh co kiều mạch
quanh co nông nỗi Cổng trời
vời vợi mùa người.
Ngũ âm
an trú trong lâu đài cổ
Ngũ âm bảng lảng mùa sương
bóng tối thảm thiết hơi thở
thời gian ngằn ngặt
vật vờ lảo đảo bóng người
đêm đen âm nhạc Ngũ âm
hơi thở những pho tượng đá lạnh buồn
bầm dập thời không
trơ mòn nắng gió
những thánh thần bị hành quyết
cụt đầu mặt vỡ
tàn phế tượng đá thiêng liêng
lanh canh những đồng tiền vàng
mùi người nồng nặc
thời đại tăm tối
cùng đường vô vọng
rùng rợn âm nhạc tuyệt sinh
phù điêu ngút ngàn tướng sĩ
rách nát ngọn cờ thất trận
thườn thượt thở dài trên gỗ nguyên sinh
thời đại những con thú đỏ
diệt chủng huyết thống mình
lưỡi cuốc bổ xuống đầu người
âm nhạc Ngũ âm đầm đìa máu
lạnh buốt tiếng cười
hình nhân điên loạn
bông sen vàng vỡ vụn
vũ nữ apsara vỡ vụn
bình gốm cổ vỡ vụn
mênh mông cánh đồng chết
thời đại gặt hái đầu người
an trú trong lâu đài cổ
chơi vơi âm nhạc Ngũ âm
đắm chìm không gian chết
ngoài cửa sổ vật vờ chămpa trắng muốt
ngọn cờ trắng
chập chờn khởi sinh./.