(tiếp theo)
Tiếng bìm bịp kêu khi trời rựng sáng làm Thiếm Tư thức giấc; tốc
vội cái mùng qua một bên, Thiếm bỏ chân xuống xỏ vô đôi dép rồi
bước qua kế bên thò tay lắc lắc vai thằng Nèm
- Nèm... dậy đi, dậy Nèm . Bìm bịp kêu nãy giờ, bây dậy mở cửa
rồi chạy cho ông bà nội bây hay.
Thằng Nèm ngồi nhỏm lên, lẹ làng nhảy xuống đất. Tay dụi mắt nhưng
chân bước tới
cửa, lấy tay gở cây song hồng xuống dựng bên vách rồi bước thẳng
ra bờ sông. Trên ghe, ngọn đèn măng sông được thắp sáng. Ông bà
chủ Ruộng thức dậy từ lâu, ngó thấy thằng nhỏ ông bà cùng bước ra
trước mũi ghe. Vừa lúc Thiếm Tư tay dắt út Lép tay cầm gói bánh
phồng tôm bước tới
- Có mấy cái bánh phồng tôm xin gởi ông bà ăn lấy thảo chứ tui
hổng biết sao để cám ơn ông bà.
- Ối bây bày vẽ làm gì cho tốn kém. Tao với má thằng Lành phải
theo con nước mà dìa Cái Dầu sớm chừng nào tốt chừng đó. Má con
bây ở lại mạnh giỏi. Lâu lâu tao hay bả sẻ xuống thăm.
Nói xong ông lại hối chị Ba quơ lẹ mớ quần áo để ở lại phụ Thiếm
Tư. Bà chủ Ruộng coi mòi bịn rịn
- Thôi tao dìa trển nha Mẫn. Bây ngó chừng ngó đổi hai đứa nhỏ
cho đàng hoàng, gần sông gần nước coi vậy chứ phải cẩn thận đó.
Có chuyện gì cần kíp thì cho con Ba dìa trển cho tao với tía thằng
Lành hay.
Hai Sáng nãy giờ lui cui phía sau tay lái chờ. Thấy cũng hây hây
sáng nên giựt cho máy nổ rồi hạ chân vịt xuống cho chiếc ghe lùi
ra. Đứng yên trước mũi ghe, ông bà chủ Ruộng mắt vẫn dán dính vào
thằng đích tôn cho tới lúc chiếc ghe quay mũi hướng lên thượng dòng.
Thiếm Tư tay dắt út Lép coi bộ trong lòng cũng có chút bùi ngùi.,
Thiếm dõi trông cho đến khi chiếc ghe ra ngoài đầu kinh, rẽ vô sông
Cái mới dắt út Lép quay vào nhà. Chị Ba tay cầm bọc quần áo lặng
lẽ theo sau.
- Chị Ba, loay quay một chút rồi chị với tui coi đón đò ra chợ.
Thiệt tình tui...tỷ như buồn ngủ gặp chiếu manh khi nghe ông bà
cho chị ở lại. Thiệt là từ cha sanh mẹ đẻ cho tới nay tui có hề
nghỉ tới chuyện làm bánh làm trái gì đâu. Lo chạy gạo vo cơm cũng
đủ ứ hự rồi có đâu mà lo bánh với trái. Mà nè chị Ba chị ráng
ghi ráng nhớ coi mình phải cần cái giống gì thì chị làm ơn nhớ
kỹ để chút nữa mình mua cho đủ. Tui dốt đặc cán mai, mọi sự đều
cậy trông vô chị.
- Mợ chưa từng làm bánh nên mợ quá lo đó, chớ thiệt ra quen rồi
thì cũng dễ ợt thôi
- Trong đó má chị Thắm có ghi bột múc, bột mì khoảnh.. mèn ơi
mụ nội tui cũng hổng biết nó là bột gì nữa.
- Bột múc là bột gạo sau khi xay xong người ta quậy vô nước lá
bông bụp cho lắng cặn. Sau khi họ vớt phần nước có quến bột để
lắng xuống, bồng cho ráo nước rồi mới bắt từng con đem đi sấy
khô thành bột múc. Còn bộ mì khoảnh hay bột năng cũng là một thứ.
- Từ từ rồi chị chỉ dạy cặn kẽ cho tui. Dốt thì tui chịu dốt chẳng
có tự ái tự iếc gì hết nên chị đừng ngại. Mà nè đừng kêu tui là
mợ hai mợ ba gì hết ; nghe nó xốn lỗ tai lắm ; tui nhỏ tuổi hơn
chị nhiều nên thôi thì coi tui như em út là tui cám ơn chị rồi..
con Tư hay con Mẫn gì cũng được.
Hai anh em thằng Nèm đứa thì đang cuốn chiếu đứa thì đang vắt mùng
nhưng vẫn lắng nghe, thằng Nèm ngó má nó trong bụng thắc mắc
- Má à ! tại sao mà má lại tên Tư vậy ? Tía tui thứ hai mà má
cũng thứ hai
- Lâu ngày chày tháng tao cũng chẳng nhớ nữa, mà thôi bây đừng
hỏi mắc hỏi rẻ tao .. Thắc mắc chi ba cái chuyện đó. Nèm... chút
nữa tao với dì Ba đi chợ, bây ở nhà coi em. Nắng lên thì đi qua
bà Hai coi có cây chuối nào chặt buồng xong thì bây đốn dìa cho
tao. Chiều chiều hễ rảnh tao tập cho con út Lép nó lội ; chớ gần
sông gần rạch tao cũng ớn lắm. Hễ nó biết lội thì tao cũng đỡ
lo.
Út Lép nghe Thiếm Tư nói xong liền quay sang thằng anh năn nỉ
- Chiều anh hai tập út Lép nữa nhe !
- Ừa thì hễ má tập út Lép thì anh Hai cũng ra ngoài ngoải với
út Lép
Thiếm Tư thấy chị Ba vẫn còn ôm gói quần áo trên tay nên biểu chị
để đỡ trên chỏng, từ từ Thiếm sẽ kiếm chỗ cho chị cất sau.
- Chị Ba để đỡ trên giường , tối nay chị với út Lép một giường
còn tui với thằng Nèm một giường. Đi chợ dìa tui sắp xếp cái tủ
thờ cho gọn lại , có chỗ cho chị để quần áo.
- Được rồi.. mợ đừng có lo. Chỗ ngủ thì mợ đừng có lo, cứ có một
khoảnh cho tui ngả lưng là đủ rồi, còn cái đồ nầy thì để đâu lại
hổng được.
Thiếm Tư bỗng như chợt nhớ ra điều gì, gương mặt trở nên thành
kính
- Ưng ngai ông Địa, ông giúp cho tụi tui ra nghề được suôn sẻ
tui mua nải chuối kiến ông, mai sau có ăn nên làm ra thì tui sẽ
sắm cái trang cho ông ngự, nhang khói mỗi ngày.
- Mợ hai à, tốn kém đâu có bao nhiêu. Sẵn vậy mợ mua hai nải.
Cúng thổ trạch với lại ông thần tài nữa. Buôn bán thì mình cúng
ông thần tài chớ đâu có ai cúng ông Địa.
- Tui có rành rẽ gì đâu. Mà thôi mua ba nải đi. Lỡ vái rồi, không
có một nải cho ông Địa thì hẹp hòi cho ổng sao.
- Mợ tính cũng phải. Nên hư, quan trọng ở lúc đầu. Thà là mình
tin thì có mất mát gì. Lo chợ búa cho sớm đi mợ. Nắng lên rồi,
đâu còn sớm nữa.
Thiếm Tư lấy cái chằng tắm quấn lên đầu, vói lấy cái áo bà ba trên
vách tròng vô mình, rồi mở tủ thờ lấy xấp giấy bạc ra cầm trên tay,
Thiếm cứ đắn đo không biết có mang hết theo trong mình hay không
? Để ở nhà thì sợ mất mà mang theo trong người lại chẳng yên tâm,hồi
nào tới giờ, Thiếm chưa hề có một số tiền lớn như vậy ở trong mình.
Tần ngần một lúc lâu Thiếm dứt khoát mang theo, người đâu của đó.
Tay cẩn thận bỏ tiền vô áo túi bên trong rồi cài kim tây lại cho
chắc ăn. Ngó ra ngoài sông, thằng Nèm nhác thấy chiếc đò tới ngang
nhà máy, nó chạy vội ra ơi ới gọi. Chiếc đò rẽ trái tiến tới từ
từ vô mép bờ. Thiếm Tư bước ra chờ chị ba; dơ tay cho chị vịn rồi
kẻ trước người sau cùng bước lên đò.
Chiếc đò tách ra gần giữa sông rồi bắt đầu hướng ra sông. Thằng
Nèm đưa tay nắm vai con út Lép.
- Anh hai vô bếp lục miếng cơm nguội, lua bậy một miếng. Út Lép
có muốn ăn hôn ?
- Muốn.. em cùng ăn nữa. Ăn xong mình đi qua nhà bà Hai xin cây
chuối cho má nghen anh hai.
- Ừa , thì lo nít một bụng đã.
Hai anh em bước vô nhà trong khi ngoài sông ghe xuồng bắt đầu xuôi
ngược. Dấu vết của cơn lụt hãy còn đó, vất vưởng trên mấy tàu dừa
rác rến, giẻ rách nhẹ rung theo ngọn gió buổi mai.
(còn tiếp)
Trần Phú Mỹ
|