TÔI BIẾT ANH MẤT MẸ
Sáng hôm nay tôi đứng bên vỉa hè Starbucks
Chờ đèn xanh để bước qua đường
Tôi chợt thấy anh ngồi bên ly café bốc khói
Gương mặt anh nặng vẻ u buồn
Tôi biết ngay tâm sự anh, không cần phải hỏi
Anh mới vừa mất mẹ phải không
Nhìn mái tóc anh rối bời không chải,
Tôi hiểu mẹ không còn để nhắc nhở anh
“Chải tóc đi con, đầu bù tóc rối,
thiên hạ dễ lầm mình với kẻ gian manh!
Tôi thấy chiếc áo khoác của anh bung chỉ
Bởi mẹ không còn, ai khâu vá cho anh
Và ngón tay anh, khói thuốc vàng quanh
Anh tiếc mẹ không còn để mắng:
“Mẹ nói hoài, vẫn không sợ ung thư!”
Buổi ăn trưa chắc cũng làm anh nhớ mẹ
Nên tôi thấy cạnh ly café là một khúc bánh mì dư,
Bởi túi ăn trưa thiếu bàn tay mẹ
Ai để vào cơm gạo nàng hương với cá
Nấu, kho bằng lòng thương mến bao la?
Tôi nhìn trên áo anh, tìm một bông hồng tang trắng
Nhưng chẳng thấy gì ngoài tia nhìn trống vắng
Đủ nói với đời: tôi là trẻ mồ côi
Bởi những đứa con đã mất mẹ rồi
Đều có một tia nhìn như thế
Đèn cứ đỏ rồi xanh, xanh rồi lại đỏ
Tôi đứng nhìn người mất mẹ là anh
Muốn bước đi nhưng tôi lại không đành
Tôi đứng lặng không dám nói lời chia xẻ
Bởi ngôn từ không lấp được nỗi đau
Dù chúng ta cùng tâm sự như nhau
Là những đứa con mồ côi mẹ.
Mùa Vu Lan 2006
Hoàng Du Thụy
|