Mẹ thương yêu,
Chúng ta lại vào Mùa Vu Lan, năm nay con xin mẹ cho con
viết về Ba , người mà con chưa bao giờ gặp mặt. Con cám ơn mẹ
và hôn mẹ thật nhiều.
“ Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra,
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con. ”
Ba ơi... làm sao tôi có thể gọi được
hai chữ này nếu tôi không có cha? Buồn cười thật vì không có “người
đàn ông” thì làm sao tôi ra đời được. Ba... Cha... Tiá... Bố..
Papa... Daddy... tôi không bao giờ có được diễm phúc nói lên chữ
này cả.
Từ bé cho đến năm mười tuổi thì phải, tôi mới nhận thức
rằng tôi không có người mà tôi phải gọi là “ Ba”. Quanh tôi vẫn
có những người thương yêu , như mẹ, các anh chị. Gia đình tôi tất
cả bốn trai, bốn gái, nhà lúc nào cũng ồn ào, nào mẹ, nào các anh
chị, nào người làm lo cho chúng tôi. Lúc nào chúng tôi cũng bận
rộn, ăn uống , học hành , la hét, đùa giỡn...
Tôi vẫn sống vô tư
trong khung cảnh đó, cho đến một ngày các anh lớn lập gia đình
, và các chị cũng từ từ ra riêng, lúc đó sống trong thế giới yên
lặng chỉ còn mẹ với tôi, tôi mới cảm thấy mình cô đơn và thiếu
vắng một cái gì đó.
Cái gì đó mà tôi nhận thấy cuộc sống mình không như bạn tôi là
có “ người đàn ông” mà chúng ta vẫn gọi đó là cột trụ của gia
đình. Vì từ nhỏ đã không có “người đàn ông” nào đó để mình gọi
là “ba” , đầu óc tôi vẫn không hiểu nổi “ người cha” là thế nào,
là ai, là cái gì mình cần phải có không. Cái mất thăng bằng của
tôi cũng từ đó... mình gọi là “confused”.
Mỗi lần đền nhà bạn tôi,
thấy người đàn ông mà bạn gọi “cha , ba, bố, tía, papa , daddy,”
tôi thắc mắc, vì không ai giải nghĩa cho tôi nghe : vâng muốn ra
đời phải có người đàn ông để cấu tạo mình.
Vì sống trong tâm trạng
mơ hồ, tôi đã quyết định hỏi mẹ tôi : mẹ ơi tại con không có cha
như mọi người. Tôi nhớ lúc đó tôi khoảng mười hai, mười lăm gì
đó. Tôi ngước nhìn mẹ tôi, hai hàng nước mắt bà chảy xuống má,
, tôi lo sợ không hiểu tại sao mẹ lại khóc khi tôi hỏi câu ấy,
đối với đầu óc non nớt của tôi chỉ là một câu hỏi tầm thường thôi
mà, có gì mẹ phải động lòng. Tôi không ngờ tôi đã khơi lại cả một
kỷ niệm buồn , cả một dĩ vãng đau đớn mà mẹ tôi đã câm nín từ lâu.
Tôi
vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé lau lấy lau để hai hàng nước mắt cho
mẹ... Con xin lỗi , con xin lỗi mẹ... Mẹ tôi dịu dàng cầm bàn tay
nhỏ bé của tôi , đưa lên môi hôn : mẹ xin lỗi con mới đúng, đáng
lẽ mẹ phải nói cho con biết , giải nghĩa cho con nghe, nhưng vì
các anh chị đã thương yêu lo lắng cho con , nên mẹ nghĩ chưa cần
thiết lắm, để từ từ khi con lớn một tý nữa , mẹ sẽ nói cho con
hiểu.
Và từ đó mỗi ngày mẹ đã nói về Ba tôi. Mẹ con nhà ở quê, bà ngoại
không cho đi học, vì sợ biết chữ nghĩa, phần thì sợ không ai dám
lấy, phần thì sợ... viết thư tình cho trai. Mẹ không bằng lòng
chịu số phận như những người bạn cùng quê, nên mẹ tìm cách thoát
ra cảnh nương nhờ ở nhà chồng, dưới sự “đô hộ” của mẹ chồng.
Từ quê nghèo nàn, mẹ đã tìm cách lên tỉnh để “kiếm chồng”.Thời
đó tôi nghỉ chắc phải rất can đảm để ra khỏi cái vòng ràng buộc
đó. Mẹ tôi lên tỉnh, một mình tìm kế sinh nhai, và tình cờ hay
là chủ ý tôi cũng không hiểu, mẹ đã gặp Ba tôi.
Nhìn vào hình của Ba , tôi thấy ba tôi rất đẹp trai, lịch lãm,
mà còn hơn nữa ba tôi làm “ Thầy Thông”. Rồi hỏi tới nữa , mẹ “fela
cua” ba trước phải không... Mẹ lại cười e lệ với con gái. Ba tôi
không cao lớn, không to con, chỉ bình thường như tất cả người đàn
ông Việt Nam. Tánh tình mẹ tôi bảo Ba rất bay bướm, ôi nghe vậy
tôi thích quá, vì nếu ông còn sống, mỗi lần đi chơi là tôi sẽ cover
cho bố ngay. Và đêm đêm cũng thú vị lắm, hai mẹ con cứ mặc sức
bàn về bố.
Ba tôi thua mẹ tôi một tuổi, nhứt gái hơn hai, nhì trai
... thua một. Mẹ tôi thương ba tôi nhiều quá, vì khi kể đến chuyện
ghen tương, ôi thôi không những Tặc giăng nổi giận mà còn phùng
mang trợn mắt, tôi cười ôm mẹ lại bảo rằng, mẹ yêu ba quá, sau
này con lấy chồng con không ghen đâu mẹ à.
Ba tôi làm thông dịch
viên cho Tòa Án, có lẽ vòng đời xoay vần, bây giờ tôi cũng làm
nghề như ba tôi. Có lẽ con giống cha nhà có phước chăng? Có những
lúc tôi lấy hình thờ ba, tôi để trước mặt xem hai cha con có giống
nhau không, ba tôi đeo kính, tôi cũng đi tìm cặp kính mang vào,
ừ nhỉ chắc cũng giống nhau, nhưng sao thấy cũng không làm sao giống
nét nào cả. Vậy là chạy đi hỏi mẹ , mẹ ơi con hỏi thật nhé, mẹ
có yêu ai ngoài ba con không... mẹ cười lại cóc mấy cái trên đầu
tôi, nè không được nói bậy nghe chưa.
Không có cha, tôi cũng không buồn, vì nghiệm rằng có mà mất thì
mới buồn, còn đây tôi chỉ sống trong tình thương của các anh chị
có thấy bố bao giờ đâu mà buồn. Đúng không các bạn?
Tuy nhiên vì
nhà có bốn anh trai, anh lớn xem như quyền huynh thế phụ, lại có
gia đình nên ít nhiều cũng bận bịu. Tôi sống với ba anh trai, người
ta vẫn có một người “cha” đây tôi lại được cả “ba người cha” thì
làm sao không sung sướng. Đi đâu tôi cũng được đi theo, vui lắm
vì hầu như không bao giờ la rầy tôi bất cứ chuyện gì. Có lẽ vì
lý do này mà tánh tôi sau này như... con trai, không biết làm duyên,
không biết e thẹn, và nhất nhất cách suy nghĩ cũng như... nam nhi.
Nhà thì rộng, nhưng có lẽ cổ xưa nên xây cất không phòng ốc, cứ
trống trơn, như là “dormitoire” , nhà trọ cho học sinh ở. Tôi ngủ
chung với các anh, nằm ở giữa vì các anh sợ tối lăng té xuống đất.
Sáng chở đi học bằng xe đạp, tôi lại nghịch ngợm không bao giờ
chịu ngồi phía sau “bọt ba ga” , mà lúc nào nếu không ngồi ở cảng
ngang phía trước, hay là ngồi trên “ghi đông” xoay mặt lại, hai
tay cầm “ghi đông” , chân thì gác trên ghế ngồi, lại không yên
, ẹo qua, ẹo lại để xe lắc lư. Và nếu bị ngồi phía sau, thì lại
đứng lên , hai chân tựa vào hai cây nhỏ giữa bánh xe, và đứng lên
cao cho gió thổi bay tóc...
Cứ vài ngày các anh lại đi đá banh,
vậy là “Út ơi... chuẩn bị đi đá...” . Nhờ vậy bây giờ tôi cũng
mê đá banh, “arriere, avant..” các cầu thủ đứng vị trí nào, banh
chạy làm sao, “corner” bị phạt và đôi lúc ngồi xem với chồng tôi..
“diệc dị.. nè em” tôi cũng tỏm tẻm biết đôi chút... lâu lâu thiếu
người tôi lại sung sướng được giữ “ Gôn”.
Nhatrang có bãi biển thật đẹp, hầu như ngày nào mùa hè anh em
chúng tôi đều đi tắm. Lại màn bơi đua, tôi thì có học bơi gì đâu,
ban đầu bơi... theo kiểu chó, rồi từ từ fantaisie ra .. rồi cũng
nổi người, bơi sấp, bơi ngửa cũng lia chia.
Tối tối, tôi có bổn phận phải thắp nhang cho các bàn thờ. Nhà
tôi nhiều bàn thờ lắm, mẹ tôi thờ đủ cả, nhưng tội mẹ quá, ba mất
sớm để lại cho mẹ bao nhiêu lo âu, mẹ bận kiếm cơm cho chúng tôi,
lại mỗi một mình không ai chia xẻ nỗi lo buồn nên bây giờ tôi mới
nghiệm được mẹ thờ, cầu xin Ơn trên giúp cho mẹ, thế chồng để làm
tròn bổn phận.
Mỗi đêm khi đốt cây nhang cho ba tôi, tôi ngồi tâm sự với ba :
ba ơi hôm nay con đi đá banh vui quá, hay là hôm nay con vào lớp
bị bà thầy tây phạt con quỳ, con nhứt định không chịu quỳ, ba ta
đè con xuống, con vẫn lấy “gồng” nhứt định không chịu quỳ. Bà ta
tức quá đòi đuổi con đó ba ơi. Có lẽ nhờ sống chung với các anh
trai nên tánh tôi đâm ra lỳ lợm chăng. Tốt hay xấu tôi cũng chả
biết nữa.
Hôm nào mẹ nấu cái gì ngon, tôi cũng lấy một ít đem vào
bàn thờ mời ba.... Tôi vẫn hay hỏi mẹ tôi, ngày ba con sống, ba
thích ăn gì, thì lâu lâu tôi cũng làm bộ nói mẹ con thèm mẹ nấu
cho con nhé, và lấy vào cúng ba, mời ba , ba ăn đi, con nói mẹ
nấu cho ba đó.
Có một lần , lần duy nhất tôi nằm thấy “ba” tôi. (Sở dĩ tôi viết
chữ ba ở trong dấu ngoặc kép vì thật sự tôi gọi một người mà tôi
chưa bao giờ biết mặt.). Đêm đó tôi nằm ngủ sau lưng bàn thờ nhà
tôi, tôi nằm thấy một người đàn ông mặt bồ đồ lụa trắng, vén cái
mùng và nhìn tôi, nét mặt người đàn ông đó giống như trong bức
ảnh trên bàn thờ , tôi mừng quá gọi “Ba ơi con là Út đây...” Người
đàn ông đó nhìn tôi và bảo : “Tôi không biết cô là ai...” Tôi òa
khóc, tỉnh dậy nước mắt vẫn còn đọng trên mi. Sáng hôm sau tôi
mét lại với mẹ... Mẹ thở dài... Người đó là ba con , vì khi ba
bị người ta bắt đi, ba đã mặt bộ đồ lụa đó, lúc đó mẹ chỉ mới cấn
thai con, mà chính mẹ cũng không biết là đang mang con trong bụng,
thì làm sao ba con biết được. Rồi mẹ lại khóc, tuy rằng ba xa mẹ
chắc cũng đã trên bốn chục năm..
Thời gian trôi đi nhanh, mẹ đã ra đi, mẹ đã gặp lại ba chưa, người
chồng mà lúc nào mẹ cũng thương nhớ. Mẹ đã dặn con : Út à... Con
có thờ mẹ gần ba , con nhớ lấy hai cái hình lúc ba mẹ chụp khi
con trẻ, đừng lấy hình sau này , người ta nhìn vào cứ tưởng mẹ
là “ má của ba con”... Tôi lại cười sung sướng vì tình yêu thương
chồng lúc nào cũng nằm sâu đậm trong tim của mẹ tôi.
Thời gian trôi qua, bây giờ tôi nhìn chồng tôi đã thương yêu lo
lắng cho tôi , tôi nhìn con trai và rể ôm đứa con của chúng nó,
gọi... này lại đây “ Ba” biểu... hay là các con về nhà , chúng
vẫn mè nheo.. ba ơi... lòng tôi thật vui và sung sướng... chúng
đã được cái diễm phúc gọi lên hai chữ đầy thương yêu và trìu mến
Ba ơi mà tôi đã không bao giờ nói lên được.
Lễ Vu Lan thường các em vẫn hay tặng hoa hồng trắng và đỏ, tôi
lúc nào cũng lấy hai đóa hoa trắng, một cho mẹ, một cho ba... con
gởi đến ba mẹ.
Trời Melbourne vẫn còn lạnh, lạnh lắm tuy không có tuyết, gió
vẫn thổi, lá vàng vẫn rơi.....
“ Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra..”
Võ thị Đồng Minh
2-6-2006
|