In Dấu Một Đời
Viết cho những học trò thương mến của tôi
Còn đâu nữa những giờ ngồi ngóng đợi
Tiếng trống dồn rộn rã giục hồn ta
Mắt nhìn gần nhưng lại thấy thật xa
Bởi trí tưởng len qua từng cửa lớp
Còn đâu nữa sách thơm mùi hạ trắng
Nắng hanh vàng ôm ấp lụa Hà đông
Giọng vang vang thong thả nhả tơ tằm
Đem mộng ước ươm mầm non hy vọng
Cô giáo trẻ ngày xưa là tôi đó
Bỏ dòng sông thơ mộng tuổi học trò
Sân khấu hậu trường tiếng gọi líu lo
Làm người lớn băng đèo về xứ Quảng
Mây lãng đãng trôi theo cùng năm tháng
Mái tóc dài gửi lại đất Thần Kinh
Đại học hẹn hò giờ cũng lặng thinh
Không níu được bước chân đời chấm phá
Tóc ngắn giày cao phấn hồng tô má
Tôi vào đời vội vã chút hư hao
Nghe xôn xao chim vỡ tổ gọi chào
Hồn mở rộng tình xanh như lá thắm
Thương thương lắm bảng đen mờ bụi phấn
Mắt thơ ngây ẩn hiện bóng Thiên thần
Bỡ ngỡ, đợi chờ, nghịch ngợm, vu vơ
Là tất cả bài ca dao một thuở
Những học trò tôi bây giờ bên nớ
Có mơ về tình tự đã xa bay
Có cùng trăng khơi giấc mộng vơi đầy
Hong kỷ niệm thăng hoa đời viễn xứ
Ngày trở lại quê hương buồn tư lự
Cây phượng hồng đợi gió đứng chơ vơ
Thật hay mơ sao ta thấy hững hờ
Niềm thông cảm sao chừng như chẳng có
Cô giáo trẻ ngày xưa là tôi đó
Phấn trắng bảng đen in dấu một đời
April 2005
Em Ở Bên Kia Xa Thật Xa
Gửi một người em
Em ở bên kia xa thật xa
Ngồi đây chị nhớ tháng ngày qua
Tương tư vạt nắng mùa hạ cũ
Áo trắng anh chờ trên sân ga
Em ở bên kia xa thật xa
Mưa rơi như giọt nước mắt ngà
Khóc tình đứt đoạn đời chia cách
Thương sóng vỗ bờ vọng thiết tha
Em ở bên kia xa thật xa
Làm sao níu được giải Ngân Hà
Paris nắng lạ mùa bão rớt
Tình chị trao anh vẫn ngọc ngà
Em ở bên kia xa thật xa
Chị ngồi trang điểm mộng phôi pha
Trùng dương biển rộng chừng ngắn lại
Văng vẳng đâu đây một âm ba
Em ở bên kia xa thật xa
Mơ ai ôm cả bóng chiều tà
Nơi đây gió động hồn phiêu lãng
Chị của em chừ giấc Nam Kha
February 2005
Nhớ Nghe Em
Nhớ nghe em
Nếu có về phố cổ
Đừng ngại ngần hãy đứng đó làm thơ
Thả ước mơ về bên kia nỗi nhớ
Đưa nhạc chiều cao vút tận ngàn mây
Em sẽ thấy
Rất gần và rất rõ
Ngõ đường cùng có hoa nở đẹp mùa xuân
Em sẽ thấy
Men đời cay rất lạ
Như giọt sương đêm óng ả
Đọng trên một cành hồng
Để rồi
Em đứng bên này sông
Chị đứng bên kia sông
Cùng một nỗi nhớ mong
Thương về anh biền biệt bốn phương trời
Nhớ nghe em
Hãy bước đi nhưng không cần vội
Để phố dài dài thêm nỗi tơ vương
Để tiếc thương tràn dâng như bất tận
Em sẽ nhận ra
Trong bao la
Từ thinh không vọng lại
Điệu ru buồn u uẩn của sinh ly
Em sẽ nhận ra
Căn nhà đó Beautreillis một thuở
Sau cánh cửa mở hờ
Là một trời dấu yêu ấp ủ
Là hương đêm tỏa ngát đóa diệu kỳ
Và em ơi !
Hãy cúi xuống
Hôn giùm chị bờ rêu phong trước cổng
Nhặt hộ anh viên sỏi đá ngậm ngùi
Nhớ nghe em
Ta đang đi vào hạ
Ngọn tình sầu chất ngất mấy cung thương
Chị mơ về anh như em mơ về biển cả
Đời nghiêng nghiêng sóng vỗ giấc miên trường
Đời nghiêng nghiêng bóng hoàng hôn chợt tới
Như nhắc nhở
Một ngày không xa
Nước mắt em sẽ dài hơn hơi thở
Nỗi khổ sẽ vỡ bờ
Và trái đắng sẽ rớt thành thơ
Khi dốc mơ trần gian đành khép lại
Chị đi tìm anh cuối nẻo mịt mùng ...
May 2005
Kim Thành
|