Ra đi
Khi đứa con lặng lẽ bỏ nhà ra đi.
Khi đứa học trò âm thầm bỏ thầy xuống núi.
Là lúc để lại phía sau những lời bàn tán,
Những tiếng thị phi, những điều dị nghị.
Sẽ có người lắc đầu, tắc lưỡi.
Tiếc thay cho kẻ nửa đường gãy cánh.
Sẽ có người tỏ ra đàn anh.
Xót thương đứa em bỏ cuộc.
Cũng có kẻ vội vàng trói buộc:
Cái thứ phản thầy, cái đồ bất hiếu!
Lại có người tỏ ra khó hiểu:
Sao lại bất chợt ra đi?
Thật ra có gì đâu khó hiểu.
Khi chuyện ra đi là điều cần thiết.
cho kẻ ra đi.
Cũng giống như sự ở lại.
là cần thiết cho những người ở lại.
Ra đi là chấp nhận hiểm nguy phía trước.
Những hiểm nguy rõ rệt nằm chờ.
Chứ không giống những hiểm nguy khi còn ở lại:
Những hiểm nguy lặng im, những hiểm nguy khó thấy.
Những hiểm nguy mà tưởng như nhung gấm.
Những hiểm nguy mà tưởng như hào quang.
Ra đi là một mình, một thân.
Ra đi là bấp bênh, lận đận.
Nhưng ra đi sẽ quyết chắc một điều.
Là cuộc sống tự mình định liệu.
Ra đi dạy cho ta cảnh giác.
Không nghe theo những điều huyễn hoặc.
Ra đi giúp ta tỉnh trí.
Tỉnh nỗi u mê, tỉnh cơn mộng mị.
Ra đi giúp ta nhận rõ.
Những lời nào là lời vay mượn.
Ra đi giúp ta cạn tỏ.
Những điều ta cho là bình thường.
Người ở lại, kẻ ra đi.
Nên chúc cho nhau những điều may mắn.
Hãy mong gặp nhau ở cuối con đường.
Nơi có đóa hoa sen nở trọn.
Dù sao cũng xin được cảm ơn.
Những nỗi tiếc thương, những điều trách móc.
Dù thật hay giả.
Cũng đều nhận làm món quà ra đi.
Hà Phú Đức
|