SỐ 22 - THÁNG 4 NĂM 2004

 

Thư tòa soạn

Thơ
Thuở nào
Trần Việt Bắc
Ra đi
Hà Phú Đức
Tháng 3 Paris
Tôn Thất Phú Sĩ
Thơ chữ Hán
Huỳnh Kim Khanh
Muộn màng
Hoàng Mai Phi
Những lá thư ngày cũ
Tóc Tím
Nhớ đêm 29
Đường Sơn
30-4
Ngọc Trân
Xin khất
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
Freeway 101
Vũ Hoàng Thư

Truyện ngắn, Tâm bút
Người lính thủy năm nao
Trần Việt Bắc
Hồi ký 30-4
Nguyễn Hồng Quang
Nhiều khi muốn quay về
Phan Thái Yên
Bữa ăn tối
Nguyên Nhi
Nàng Xuân trên đảo Phú Quốc
Phạm Hồng Ân
Chân mang giầy số 6
Song Thao
Đứa con nuôi
Phong Nhĩ Dị Nhân
Ngoại ô đỏ lửa
Cỏ Biển
Hồi ký bạn tù
Hoàng Quốc Việt
Lá thư không gửi - kỳ 8
Trương Thanh Diễm Thùy-Bảo Lộc
Hoa mai
Xuân Phương & HMP
Tháng 4 dục lòng quật khởi
Phạm Văn Thanh
Giang Nam du ký
Trần Ngọc Giang
Một thoáng ngoài kia
Ảnh: Ngô Văn Sơn
Thơ: Vũ Hoàng Thư

Tiểu luận, Biên khảo
Lời với gió chiều
Vũ Hoàng Thư
Nguyễn Du trong thi ca Việt Nam - kỳ 9
Hoàng Thiếu Khanh

Truyện dài
Thằng Nèm
Trần Phú Mỹ
Vô tình cốc - kỳ 16
Huỳnh Kim Khanh


 

Thơ Hà Phú Đức

 

Ra đi

Khi đứa con lặng lẽ bỏ nhà ra đi.
Khi đứa học trò âm thầm bỏ thầy xuống núi.
Là lúc để lại phía sau những lời bàn tán,
Những tiếng thị phi, những điều dị nghị.

Sẽ có người lắc đầu, tắc lưỡi.
Tiếc thay cho kẻ nửa đường gãy cánh.
Sẽ có người tỏ ra đàn anh.
Xót thương đứa em bỏ cuộc.
Cũng có kẻ vội vàng trói buộc:
Cái thứ phản thầy, cái đồ bất hiếu!
Lại có người tỏ ra khó hiểu:
Sao lại bất chợt ra đi?

Thật ra có gì đâu khó hiểu.
Khi chuyện ra đi là điều cần thiết.
cho kẻ ra đi.
Cũng giống như sự ở lại.
là cần thiết cho những người ở lại.

Ra đi là chấp nhận hiểm nguy phía trước.
Những hiểm nguy rõ rệt nằm chờ.
Chứ không giống những hiểm nguy khi còn ở lại:
Những hiểm nguy lặng im, những hiểm nguy khó thấy.
Những hiểm nguy mà tưởng như nhung gấm.
Những hiểm nguy mà tưởng như hào quang.

Ra đi là một mình, một thân.
Ra đi là bấp bênh, lận đận.
Nhưng ra đi sẽ quyết chắc một điều.
Là cuộc sống tự mình định liệu.

Ra đi dạy cho ta cảnh giác.
Không nghe theo những điều huyễn hoặc.
Ra đi giúp ta tỉnh trí.
Tỉnh nỗi u mê, tỉnh cơn mộng mị.

Ra đi giúp ta nhận rõ.
Những lời nào là lời vay mượn.
Ra đi giúp ta cạn tỏ.
Những điều ta cho là bình thường.

Người ở lại, kẻ ra đi.
Nên chúc cho nhau những điều may mắn.
Hãy mong gặp nhau ở cuối con đường.
Nơi có đóa hoa sen nở trọn.

Dù sao cũng xin được cảm ơn.
Những nỗi tiếc thương, những điều trách móc.
Dù thật hay giả.
Cũng đều nhận làm món quà ra đi.

Hà Phú Đức