Đúng là một buổi sáng xui xẻo. Mới dứt tiết học đầu đã gặp họ đứng
chờ mình nơi máy bán nước ngọt tự động ở cuối hành lang chính lầu
hai. Không có tí hứng thú nào cả: mình vừa làm hỏng cái test sinh
vật đầu tiên.
"Chiều mai có cái birthday party của ông anh họ! Sẽ nhập bọn
với tụi này không?" Lúc nào họ cũng có cái lối mở lời vô duyên
như vậy! Cứ giả như vô tâm, thờ ơ với mọi chuyện. Giả như hờ hững
cả ngay với những quyết định tối hậu của mình. Lại cứ hay nói trống.
Làm như người ta ai cũng phải chỉ có việc tự nguyện cúi đầu lò dò
đi theo dấu giày của họ.
"Không! Mình đã có cái lễ Trung Thu... gì đấy! Bố mẹ sẽ đưa
mình đi rước đèn."
"Xì, mười bảy mười tám rồi, bạn! Tết Trung Thu chỉ dành cho
trẻ con. Người ta còn gọi là Tết Nhi Đồng ấy mà! Bạn ... hết nhi
đồng rồi bạn ơi!" Tự dưng hôm nay mình thấy họ "lớn"
quá.
Lớn hơn cả người lớn.
"Nhưng đã hứa với bố mẹ rồi, không thể đổi ý được." Mình
phật ý. Dù sao thì sự phật ý của một đứa con gái, đã được tiếng
là thùy mị dịu dàng, chỉ có được mình diễn tả bằng một tiếng hắng
giọng và mặt thì quay đi chỗ khác.
"Thôi thì ... thôi vậy! Chừng nào làm người lớn được thì hãy
bảo cho đây biết với". Họ gật gật gù gù như một người luống
tuổi rồi bương bả về lớp của họ cho tiết học thư hai.
Thật là một mở đầu không hên cho một ngày xui tận mạng.
oOo
Nhưng đó là chuyện của ngày hôm qua. Hôm nay "thời tiết"
đã sáng sủa hơn nhiều. Nắng nhẹ. Một chút mây.
Chỉ có trời mới hiểu nổi bố tìm đâu ra mớ tre trúc lỉnh kỉnh thế
ấy. Mùa này bố phải vất vả biết bao nhiêu với những giờ làm overtime,
nhưng đã xin nghỉ hẳn cuối tuần này để sửa soạn cho buổi rước đèn
của mình. Thương bố lắm. Bố hay kể với mẹ con mình về những ngày
xưa trong trại tù cải tạo của bố. Nhìn bố đang ngồi trên chiếc ghế
xích đu ở sân sau, vót từng cọng tre nhỏ, mình có thể tưởng tượng
ra cảnh bố, ốm còm còm, đang chăm chỉ giũa tặng mẹ từng cây trâm
hay chiếc lược nhỏ từ những thanh thép bố săn nhặt được.
Những chiếc lược mà bây giờ thỉnh thoảng vẫn thấy mẹ mang ra ngắm
nghía, săm soi. Dĩ nhiên là ngày đó tóc bố còn rất đen và trán bố
cũng chưa xếp nếp quá quắt như hồi này. Thương bố lắm.
"Bố định làm đèn lồng hình gì?" Mình hỏi.
"Hình cá. Nhưng con sẽ điểm nhãn nhé?" Bố cười.
"Là sao, bố?"
"À, con sẽ vẽ mắt cho cá ấy mà. Đã sẵn sơn và cọ đấy!"
"Sao lại con?"
"Con vẽ mắt thì cá sẽ là cá vui. Bố vẽ, cá sẽ là cá buồn. Buồn
hay vui là ở đôi mắt, người hay cá đều vậy," Bố hơi tư lự.
Hèn nào xưa giờ chỉ cần nhìn vào mắt bố là mình biết bố vui hay
buồn.
"Có người bảo con đã lớn rồi, không còn nhi đồng nữa đâu để
mà đi rước đèn nữa đó, bô"!" Mình nói. Vì vừa sực nhớ
tới họ.
"Trong mỗi người đều có một đứa trẻ con, con ạ! Mỗi người đều
có một con trăng thời thơ ấu. Đối với bố tuổi tác không làm cho
con người cằn cỗi tâm hồn. Những ngày này bố đang sống lại những
ngày trăng thơ trẻ. Me, đang sửa soạn bộ tách trà, quay lại nhìn
bố, gật đầu, mỉm cười. Rồi, mình hiểu rồi, có thể bố đang loay hoay
với mộ tứ thơ nào đó của bố. Dạo này bố viết nhiều, tiếc là mình
chưa có dịp đọc. Sẽ thôi. Mình thấy lúc nào mẹ và bố cũng thuận
ý vừa lòng nhau. Không hiểu sau này (Ồ, sau này ...có nghĩa là ...
sẽ lâu lắm) mình và họ có được như thế này không chứ bây giờ chỉ
thấy hai đứa nghịch khẩu, hục hặc với nhau mãi. Nhẹ nhàng lắm thì
cũng như chuyện buổi sáng xấu trời hôm qua.
"Vậy mà có người còn phát biểu là nên dẹp phứt đi mấy cái vụ
Tết Nguyên Đán, Tết Trung Thu nữa đó, em!" Bố tinh nghịch nhìn
mẹ.
"Chết! Ai vậy ?" Mẹ có vẻ hốt hoảng. "Họ lấy cớ gì?"
"Hội nhập! Họ lấy lý do là để hội nhập vào đời sống xứ này
cho nhanh chóng." Bố trề môi. "Không có gì sai lầm hơn!"
"Ừ, lại đần độn nữa!" Bao giờ mẹ cũng là người có kết
luận thích đáng tối hậu. Phần mình thì mình còn lơ mơ về những điều
bố mẹ bàn lắm.
Bây giờ bố đã bọc kín khung tre hình cá bằng tờ giấy bóng đỏ. Bố
đưa cho mình hộp ống màu. Mình chấm một chấm vàng giữa đôi mắt cá.
Mắt cá mà lại có đuôi dài! Cả một hàng mi cong vút! Ngộ ơi là ngộ!
"Rồi sẽ có lúc người ta quên đi những truyền thuyết dân gian,
những chuyện cổ tích, hở anh?" Mẹ hỏi bố. Mình thấy hình như
mẹ có một sự lo lắng mơ hồ thái quá nào đó.
"Không, em ạ! Chừng nào chúng ta còn có những bậc ông bà cha
mẹ năng trò chuyện cùng con cháu."
"Nhớ hồi bé, những lễ hội, những truyền thuyết dân gian, những
chuyện cổ tích, đã mê hoặc chúng ta biết bao nhiêu, phải không anh?"
"Ừ, tuổi thơ anh đã gắn liền với con trăng trên những cánh
đồng mùa nước nổi. Anh mê truyện cổ tích."
"Con cũng thích truyện cổ tích nữa." Mình xen vào. Không
ai thích mình làm kẻ bị lãng quên.
"Ai cũng cần truyện cổ tích con ạ. Ai cũng cần, bất nệ tuổi
tác. Trong mỗi con người đều có một đứa bé. Ai cũng cần những câu
chuyện cổ tích. Chừng nào mà cái thế giới chúng ta đang sống vẫn
còn là một thế giới chưa hoàn hảo. Chừng nào vẫn còn những cô Tấm
chờ lựa cho xong đống vừng để đến hội thử giày chúng ta còn cần
đến bầy chim linh. Chừng nào vẫn còn những nàng công chúa bị Chằn
Tinh giam cầm dưới ngục sâu chúng ta còn cần đến chàng Thạch Sanh
và tiếng đàn thần. Chúng ta cần một giọt nước mắt để hoàng tử thoát
kiếp đá, trở lại hình người ..."
Trăng mọc sớm quá. Mình biết rồi, bố lại đang loay hoay với một
tứ thơ nào đó.
oOo
Mình đi giữa bố mẹ. Đám rước đèn đi thành hàng rồng rắn dưới những
tán cây đen của công viên thành phố. Trời chi chít sao. Mình ngước
nhìn bố. Trông bố mẹ tươi tắn, ngây thơ. Mình có cảm tưởng như đi
giữa hai người bạn nhỏ. "Trong mỗi con người đều có một đứa
bé con, con ạ." Mình nhớ. Tuyệt, bố lúc nào cũng tuyệt đúng.
Nhưng tại sao mình không trả lời cho họ như thế nhỉ? Mai mình sẽ
lại gặp họ giữa hai tiết học. Được rồi, đợi đấy, rồi ... sẽ biết
tay nhau. Mình sẽ rất bề thế khoanh hai tay trước ngực. Sẽ rất khoan
thai đặt một ngón tay gõ nhẹ nhẹ vào chóp mũi. Và rồi sẽ gật gật
nhẹ đầu như vừa suy nghĩ được một điều gì đó sâu sắc lắm. Rất từ
tốn mình sẽ bảo với họ rằng: "Trong mỗi con người đều có một
đứa bé đấy, bạn ta!" Cầu trời cho họ khiêu khích mình trước
đã. Như vậy mọi sự mới thuận lợi, mạch lạc và suôn sẻ cho mình hơn.
"Chúng ta ai cũng cần những truyền thuyết dân gian. Bất kể
tuổi tác, ai cũng cần những câu chuyện cổ tích đấy, bạn ta!"
Nguyên Nhi
|