(Viết thay cho KimVy, câu chuyện của chục năm
tới đây)
PNDN
Lúc nào ở trong nhà ba má tôi cũng nhấn mạnh và đề cao văn hóa
Việt, phong tục Việt... cái gì đụng đến Việt cũng đúng, cũng nhất.
Có thể vì vậy mà dù sinh trưởng và lớn lên trên Bắc Mỹ bao giờ tôi
cũng cảm thấy cái Việt tính trong mình mạnh mẽ vô cùng. Là đứa con
gái duy nhất trong nhà, luôn quanh quẩn với bố mẹ, tôi không thể
tưởng tượng là sẽ có ngày rời gia đình, sống riêng biệt trong một
thành phố xa lạ.
Nhưng dù muốn hay không tôi cũng rơi vào vòng sinh sống ở đây.
Lớn lên, học ra trường rồi như những người đi trước, công ăn việc
làm trở thành yếu tố chính, quyết định nơi ăn chốn ở... Tôi đã cố
hết sức tìm công việc gần nhà, nhưng cuối cùng cũng chịu thua, phải
làm việc ở một nơi xa gia đình cả mấy giờ lái xe. Ngày tôi dọn ra,
ông bà cụ buồn lắm. Tôi cũng vậy, chưa bao giờ rời nhà hơn một tuần
mà bây giờ lại phải sống tách biệt ở chỗ khác thì hỏi làm sao mà
tránh được những khủng hoảng, ưu tư trong lòng.
oOo
Căn phòng tôi mướn chỉ cách chỗ làm vài phút đi bộ. Không rộng
rãi nhưng sạch sẽ và ngăn nắp. Sàn gỗ sồi mầu mật ong tạo một không
khí ấm cúng, thân thiện. Cửa sổ chính nhìn ra con sông có hàng cây
lớn dọc theo hai bên bờ, bây giờ đang mùa Thu, lá vàng rụng, chồng
xếp thành tấm thảm màu rực rỡ che kín bờ cỏ. Chẳng mấy lúc là vào
đông, đám ngỗng trời, trên đường xuôi Nam tránh lạnh sẽ ngừng chân
ở đây. Rồi mỗi buổi sáng trên đường đến sở làm, tôi sẽ được dịp
nhìn những đôi cánh bay lượn, những tiếng kêu giục giã của dám chim
phiêu lãng trong tia nắng đầu ngày.
Cảnh có đẹp đến đâu, chỗ ở có đầy đủ phương tiện đến đâu cũng
chẳng bằng căn nhà nơi còn giữ tất cả những kỷ niệm thơ ấu, những
thương yêu tràn đầy cha me dành cho. Ngoài thì giờ làm việc, tôi
cố tìm cách để mình bận rộn, cho quên bớt đi sự trống vắng, nhưng
thú thật là cũng đã có lúc phải leo lên xe lái mấy tiếng về nhà
gặp mặt ông bà cụ . Chạy lên thăm căn phòng phòng nhỏ của mình,
nhìn con gấu nhồi bông vẫn còn ngồi dựa trong góc giường... Có lẽ
tôi cần một người bạn, một sinh vật, một sự sống nào đó gần bên
để trám bớt khoảng không gian trống trải, xa lạ này.
Một sinh vật? Đúng là tôi đã lầm lẫn khi ước nguyện như vậy. Ngày
hôm nay, vừa đi làm về, mở cửa vào bếp và để gói thực phẩm trên
bàn tôi để ý thấy có vài miếng bánh mì vụn gần phía ngăn đựng đồ
ăn khô. Tôi chắc chắn là cả tháng nay mình không hề ăn điểm tâm
ở nhà. Thôi chết rồi, như vậy có thể là dán hay chuột đây, hai thứ
"sinh vật" mà tôi sợ nhất. Mở tung ngăn kéo để kiểm soát,
thêm vài vụn bánh nữa, "đúng là chuột chứ không phải là dán",
tôi lẩm bẩm. Không kềm được cơn hoảng hốt, tôi nhấc điện thoại gọi
liền về nhà hỏi ý kiến ông cụ .. "...Con cứ mua cái bẫy, bỏ
cục cheese vào, để qua đêm là ‘xơi tái’ nó liền chứ có gì mà cuống
cuồng lên vậy..." .
Đêm đó, bằng chứng một chú chuột nhắt đã lọt vào trong phòng càng
rõ ràng hơn. Tiếng kêu chin chít, cào sột soạt phía sau bức tường
phía lò sưởi làm tôi ngủ không yên. Vừ a mệt, vừa căng thẳng, tôi
mong trời mau sáng để đi mua ngay một cái bẫy, thanh toán liền cái
" sinh vật " mà tôi không hề có ý làm quen.
oOo
Về đến nhà tôi lấy ngay cái bẫy chuột ra thử, cái lò xo vừa nhậy
lại vừa mạnh, thử dùng cây đũa đụng nhẹ vào là nó sập xuống tức
thì, rút đũa nhanh cũng không kịp. Tôi tự nhủ : như vậy chắc ăn
rồi, qua đêm nay là sự yên tĩnh sẽ trở lại và từ bây giờ trở đi,
dù có cô đơn thế nào đi nữa tôi cũng không dám cầu xin có sự hiện
diện của "một sự sống" thứ hai trong căn phòng này. Tối
đó, tôi cẩn thận để một miếng cheese ngon lành vào bẫy trước khi
lên giường.
Hoàn toàn không như dự liệu, tôi trắng mắt chờ tiếng bẫy chuột
sập xuống nhưng tất cả đều im lặng. Con chuột nhắt cũng không lên
tiếng. Nó tinh khôn không để mắc lừa hay biết bị khám phá nên đã
bỏ qua căn phòng khác? Sự chờ đợi thật nặng nề, kéo dài cả đêm và
cho đến sáng cái bẫy vẫn trống trơn. Rồi đến đêm sau, đặt bẫy chờ
mà cũng không đi đến kết quả nào. Tôi nhủ thầm, chắc là phải thay
đổi chiến thuật: bẫy không xong thì cất giấu thực phẩm cẩn thận
không cho nó lục, hy vọng tìm đồ ăn không ra nó sẽ bỏ đi chỗ khác.
Lại một lần nữa tính toán của tôi sai lạc. Như muốn cho thấy rõ
có sự hiện diện của mình, con chuột nhắt lục đục gây tiếng động
suốt đêm. Tinh thần mệt nhoài, tự nhiên tôi thấy như mình bị lôi
vào một cuộc chiến tranh tâm lí mà đối phương chỉ là một con vật
nhỏ bé, tầm thường không đáng kể.
Hay là cho nó ăn để mình được yên? . Sau vài ngày đấu trí không
đi tới đâu, tôi có vẻ chịu thua. Buổi sáng hôm nay, trước khi đi
làm tôi lấy một miếng cheese và vài mẩu bánh vụn để trên quầy bếp,
với hy vọng con chuột nhắt có ăn sẽ không quấy phá.
Về đến nhà là tôi chạy vội vào bếp dò xét tình hình. Mẩu bánh vụn
và miếng cheese biến mất. À, như vậy là anh chàng chuột nhắt tinh
quái đã hiên ngang bò lên làm hết bữa tiệc thịnh soạn. Đêm hôm đó
tôi không nghe tiếng kêu, tiếng cào sau lò sưởi. Lần đầu tiên đoán
trúng ý địch thủ, tôi đắc chí. Cả mấy ngày rồi, đêm nay mới có được
một giấc ngủ ngon.
Để lại chút đồ ăn cho Cu Tí (chẳng biết giống đực hay cái, tôi
cứ đặt tên cho con chuột là Cu Tí) trở thành một thông lệ, chắc
không khác gì cái tục triều cống cho triều đình Tầu của ông cha
mình ngày xưa. Mục đích chính là để được yên thân. Riêng đối với
Cu Tí, mặc dù đã "triều cống" đồ ăn thức uống cho nó cả
tuần rồi mà vẫn chưa biết mặt mũi nó ra sao. Sáng thư Bẩy hôm nay,
thay vì về nhà thăm ông bà cụ tôi quyết định ở lại để có cơ hội
diện kiến tên địch thủ tí hon của mình. Pha một ly cà-phê, lấy quyển
sách đang đọc dở và trước khi ngồi vào bàn đặt cạnh cửa sổ tôi không
quên lấy một vài mẩu bánh, một miếng thịt nguội nhỏ đặt trên quầy
bếp. Hôm nay cuối tuần, phải đãi Cu-Tí một chầu thịnh soạn.
Trời còn sớm nhưng đã có người tản bộ dọc bờ sông. Mặt nước phẳng
lặng, kiên nhẫn chờ đợi những cánh lá mệt mỏi rời cành. Cảnh trí
yên tĩnh, êm đềm nhưng trong tôi sao có một sự nôn nao, mong đợi
là lạ. Rồi chẳng phải chờ lâu, có tiếng động nhẹ phía quầy bếp.
Qua khóe mắt tôi thấy một chú chuột nhắt bé nhỏ từ phía sau lò sưởi
bò ra, mắt dáo dác nhìn quanh, thận trọng trước khi lần về phía
đồ ăn tôi để gần bếp. Tránh không làm Cu-Tí hoảng sợ, tôi ngồi yên
đợi một lúc rồi mới từ từ quay đầu về phía nhà bếp. Hai mắt nhìn
nhau, Cu Tí đứng lên bằng hai chân sau, hai chân trước nắm lấy miếng
thịt nguội đưa vào miệng nhai ngấu nghiến. Tính sợ chuột biến đâu
mất, tôi muốn bật cười nhưng cố giữ im lặng. Thỏa mãn với món ăn
Cu Tí từ từ bò về phía tường bếp rồi biến sau lò sưởi.
Câu chuyện Cu-Tí được kể lại trong những lần về thăm nhà. Ai cũng
cười, cho tôi là quái gở , anh Duy còn chọc thêm là : "...Cô
có tài nuôi chuột đấy, nếu là chuột cái thì khi nó đẻ cho anh xin
vài con nhá...". Với bản tính bướng bỉnh, nhiều khi tôi cũng
không chịu thua đối lại : "... Anh có thấy người ta nuôi chuột
bạch không? cũng là chuột vậy mà sao không thấy ai nói? . Phải chăng
là tại nó da trắng, mắt hồng, nhìn đẹp, dễ thương nên thành quí
báu? À như vậy thì mọi người đã nuôi trong mình con bệnh kỳ thị
kinh niên mà không hay..."
oOo
Mấy mẩu bánh vụn để cho Cu-Tí cả hai bữa nay vẫn còn nằm nguyên.
Không biết anh chàng chuột nhắt này biến đâu mất mà chẳng thấy ló
mặt ra. Nó đã chán phòng tôi, chán thức ăn tôi "triều cống"
mà bỏ đi nơi khác chăng? . Hay là bị một chú mèo nào đó làm thịt
mất rồi? Tôi không muốn nghĩ như vậy, không muốn chấm dứt cái tình
cảm khôi hài giữa người và vật một cách đột ngột như thế. Rõ ràng
là có một liên hệ, cảm thông giữa hai sinh vật, khác nhau về hình
thể nhưng cũng đều là sản phẩm của tạo hóa, một kết hợp ngẫu nhiên
của chromosomes, acid, carbon, protein... và triệu triệu tế bào.
Trong cái thân xác đầy hóa chất ấy, ông trời trộn vào một chút linh
tính, cảm giác, một chút rung động. Tôi buồn vì nhớ nhà và hoang
mang khi trống vắng. Cu-Tí biết sợ bị lừa, bị bắt gặp, cũng biết
giận cào tường sột soạt vì không có đồ ăn...
Lại mất ngủ thêm mấy đêm liền, thao thức và với một chút hy vọng,
tôi chờ đợi tiếng động quen thuộc của chú chuột nhắt. Buồn cười
thật, hình như tôi đang trông ngóng một sự sống đâu đây, thèm có
sự hiện diện của một sinh vật bên mình, dù sinh vật ấy chỉ là một
con chuột nhắt bé nhỏ, tầm thường.
Phong Nhĩ Dị Nhân
|