Mặc dù mùa Xuân vẫn còn, đặc biệt năm nay ve sầu đã xuất hiện sớm
đầy cả vùng Maryland và các vùng lân cận Washington DC. Tiếng ve
kêu vang cả ngày lẫn đêm như một đại giàng nhạc trong hí trường
mở màn cho một mùa hè sắp tới. Năm nay đúng là 17 năm chu kỳ của
loại ve “cicada” trở lại vùng nầy. Sau 17 năm kiên nhẫn nằm chờ
trong quả trứng mỏng manh dưới lòng đất, ve con từ từ chui ra từ
bọng trứng màu ngà. Để lại những chiếc trứng khô nhẹ như bong bóng
bay theo chiều gió rồi dính vào thân cây, cành cây, lá cây và ngọn
cỏ.
Vài ngày sau khi mọc cánh, cả trăm ngàn vạn ve con trưởng thành
bay lên đậu cành cây cao bắt đầu gọi nhau như ca hát bằng cách đập
hai cánh vào nhau phát ra âm thanh lạ vang khắp cả vùng. Những âm
thanh đặc biệt nầy dùng để ve cái ve đực gọi nhau như gái trai gọi
tình nhân. Chúng cùng nhau hưởng lạc, hưởng tình một cách vội vã
sau 17 năm im lặng chờ đợi trong lòng đất. Ve hát vang như chào
mừng cuộc giao tình dù cho cuộc đời quá ngắn ngủi nhưng cũng toại
nguyện sau 17 năm đợi chờ. Hãy hưởng thụ nhanh rồi ngày mai sẽ không
còn nữa. Ve đực chỉ sống được khoảng hai tuần rồi chết. Ve cái sống
lâu hơn thêm khoảng 4 tuần nữa, đẻ trứng rồi chết theo ve đực. sau
khi làm xong nhiệm vụ của người tình và người mẹ. Đến 17 năm tới
chúng sẽ bắt đầu cuộc luân hồi. Nghĩ cũng lạ, tỉ lệ thời gian sống
ngoài đời và sống trong bọng trứng thật là ngắn so với cùng tỉ lệ
thời gian như vậy của con người. Chúng ta sống ngoài đời nhiều hơn
sống trong bụng mẹ. Có lẽ trời cho chúng ta ra đời sớm để cày cấy
lâu hơn.
Những buổi trưa nóng, tôi thường đi bộ ngang qua khu rừng nhỏ nơi
tôi làm việc. để tâm thần yên tĩnh vào giờ nghỉ trưa. Nhìn khu cảnh
rừng thường làm tôi nhớ về những ngày cải tạo trong khu rừng hoang
du ở Việt Nam. Đặc biệt những ngày gần đây, tiếng ve sầu buồn bã
nầy không ngừng mang tôi về lại khoảng 29 năm về trước với tiếng
ve sầu bên cánh khu rừng ở trại cải tạo Kàtum, Xuân Lộc, Long Giao.
Nơi đây tôi và Đắc cùng hàng ngàn sĩ quan VNCH đã bị giam cải tạo.
Vì đói quá, gặp cái gì ăn mà không chết liền, anh em chúng tôi
bở vào miệng ăn ngay. Chút nữa nếu có chết là hết còn lo gì cả.
Sống chín gì cũng thấy ngon cả. Các con động vật biết bay biết bò
là có giá trị nhất vì chúng có chất bổ dưỡng. Bắt được ve để ăn
thì hiếm lắm vì ve ở trên cây cao và rất ít. Giờ đây tại vùng Washington,
DC nầy có cả trăm ngàn con ve bay đầy như muỗi vùng Năm Căn. Ước
gì trong thời gian ở cải tạo, anh em bắt ăn được những con ve mập
béo to như dế cơm nầy ăn một bụng no nê rồi tới đâu thì tới.
Sau khi kéo khúc cây ra khỏi cánh rừng rậm, trong khi chờ tên vệ
binh dẫn về trại, Đắc chặt cây tre tầm dông cao xong rồi, Đắc lấy
trong túi một gói nhựa cây lấy từ mũ cây ra gắn vào đầu cành tre.
Với cặp lỗ tai thính và cặp mắt tinh điêu luyện, tìm được ve đậu
trên cành lá cây cao, Đắc cẩn thận dùng hai tay chóng đưa đầu tre
có nhựa cây dí dính vào con ve. Rồi từ từ hạ cành tre với con ve
dính ở đầu xuống. Được con nào Đắc bỏ vào miệng nhai giòn ngọt lịm.
Hôm nào bắt được nhiều, Đắc đem ve về trại nướng than thật thơm
như khô mực nướng chia cho các bạn đang nhìn chảy dòng nước miếng
ăn.
Đắc và tôi cùng ở chung một tổ từ ngày trình diện cải tạo tại trường
Trung học Chu văn An. Chúng tôi mai mắn ở chung với nhau qua nhiều
trại khổ cực có nhau. Thường chia xẻ miếng ăn khi đói, chia nhau
từng viên thuốc tây quý báo khi bệnh. Sau ba năm cải tạo, mai mắn
thai tôi gặp lại Đắc ở trại cải tạo Thành Ông Năm vùng Hốc Môn sau
khi chúng tôi bị tách rời ở trại Long Giao một thời gian. Số trời
đã định tôi và Đắc lại ở chung tổ ăn uống ngủ gần nhau.
Những ngày cuối cùng của tôi ở trại Hốc Môn, tôi nói cho Đắc hay
là tôi quyết định trốn trại. Đắc nửa lo nửa mừng. Lo vì sợ tôi sẽ
bị bắt lại bi hành hạ, rồi bị tử hình. Mừng vì tôi sẽ được tự do
nếu tôi trốn thoát. Chính Đắc không sợ nguy hiểm cho bản thân mình
đã làm giúp tôi những sợi dây thừng để tôi đem khi trốn, làm con
dao sắc bén làm bằng đai ba-lô, mài cọng sắt to để thành kim nhỏ
cho tôi may quần jeans để mặc sau khi trốn ra trại. Thêm nữa, Đắc
nhường cho tôi chén cơm của mình vào buổi cơm chiều cuối cùng vào
đêm tôi trốn trại. Đắc muốn cho tôi được ăn nhiều hơn vì nếu có
chết cũng không thành ma đói. Cũng giống như cho một tử tội được
ăn no trước khi bị đao phủ thủ chặt đầu.
Điều quý nhất là Đắc không bán tôi cho bọn quản giáo như những
tên an-ten khắc đã báo tin cho bọn Công Sản về việc bạn mình định
trốn trại. Nếu chỉ cần báo tin tôi trốn trại, Đắc chắc chắn được
thả về gia đình ngay. Vào đêm hè năm 1978, tôi cắt rào trốn rạ Để
Đắc và các bạn thân ở lại lòng tôi lúc nào cũng lo cho họ. Bọn Cộng
Sản thế nào cũng bắt tội các bạn trong tổ là đồng lõa với tôi, nặng
tội nhất là Đắc vì chúng biết tôi và Đắc thân với nhau. Sau khi
trốn ra thành công, tôi có về Sàigòn gặp vợ Đắc và cháu gái nhỏ.
Trong ánh mặt ngạc nhiên của vợ Đắc, tôi cho biết là tôi là bạn
Đặc vừa trốn trại ra. Từ đó tôi không còn nghe tin tức về Đắc và
gia đình Đắc nữa.
Quả đất tròn và trời không phụ lòng người, tôi có dịp gặp lại Đắc
và gia đình nhân dịp Đại Hội OCS 8 tổ chức tại San Jose. Đắc và
gia đình được qua định cư tại Mỹ vùng San Jose theo viện HỌ Chúng
tôi nước mắt rưng rưng mừng nhau không nói nên lời. Sau đó Đắc có
dịp kể tôi nghe những gì xảy ra sau khi tôi đột ngột trốn đi.
Sau một thời gian tôi trốn trại, Đắc bị tình nghi là giúp đỡ tôi,
rồi bị chuyển tới một trại khác nơi rừng hoang nước độc do bọn Công
an Cộng Sản điều hành. Nơi đây mới đúng nghĩa của trại lao động
mà bọn Cộng Sản thường tự hãnh diện cho rằng bất cứ con người nào
dù có đầu óc cứng cỏi như sỏi đá rồi cũng phải mềm và thay đổi lại
sau một dài thời gian cải tạo. Nói tóm lại nơi đây thực sự là nơi
tẩy não chế độ cũ và nhồi sọ anh em cải tạo với chủ thuyết Cộng
Sản.
Ban ngày cả tổ đi lao động nào khai rừng cuốc đất trồng khoai,
đào giếng, thông hào đến kiệt lực. Đến đêm về trại bị bắt đi xem
những bộ phim ảnh tuyên truyền về Xã Hội Chủ Nghĩa. Chúng cứ lập
đi lập lại thật là nhàm chán. Quá mệt mỏi thêm đói lả, đêm nay mặc
dù cố gắng xem phim để không bị trừng phạt, nhưng Đắc không thể
tránh được giấc ngủ mãnh liệt tràn vào đầu như một cơn sóng to vỡ
bờ. Trong giấc ngủ say Đắc mỉm cười mơ về quê nhà thật xa xôi. Nơi
đây có người vợ trẻ đẹp và đứa con gái đầu lòng thơ dại đang đợi
Đắc từng ngày từ khi Đắc rồi gia đình đi trình diện học tập. Đắc
lại mơ thấy mình trong bộ Quân cảnh ủi hồ láng bóng, giày da đen
đánh bóng như gương. Với cặp lon hai bông mai vàng của sĩ quan quân
cảnh QLVNCH trên đôi vai, từ đồn đơn vị Đắc lái xe jeep về trại
gia binh gặp vợ đẹp và đứa bé gái nhỏ. Nơi đây Đắc là trưởng đồn
quân cảnh Vĩnh Long. Chỉ có mơ trong giấc ngủ mới kéo Đắc ra khỏi
những sự thật của một cuộc sống hàng ngày khổ cùng, chán nản, không
có hy vọng và không có ngày mai trong trại cải tạo.
Sau những cơn ngủ mơ dù là rất ngắn, Đắc cảm thấy như mình vừa
uống một viên thuốc bổ an thần đem lại sư hồi sinh cho Đắc. Nhờ
viên bổ thần diệu nầy mới chống lại những ngày dài đau khổ kiệt
quệ cùng đem lại sự hy vọng một ngày mai sẽ trở quê nhà gặp lại
vợ con. Một ước mộng đơn giản thế thôi. Biết bao giờ mới thành sự
thật.
Thình lình nghe cái gì đập lên đầu như trời giáng, Đắc giật mình
tỉnh dậy và định chửi thề vì tưởng thằng bạn bên cạnh phá đám. Nhìn
kỹ lại thì thấy ánh vàng từ bộ răng vàng hô lóng lánh tỏa ra cùng
bộ áo quần màu vàng với chiếc nón cối trên đầu, Đắc biết ngay là
nguy rồi. Đắc tư than vãn trong lòng:
“Bị thằng Tư răng vàng bắt gặp mình đang ngủ gục thì chết mẹ rồi”.
Anh Tư răng vàng, một tên công an nổi tiếng hắc ám nhất của trại
tù nầy. Sợ quá Đắc vội cười tài và định muốn xin lỗi nhưng lại không
vì không muốn làm việc hèn hạ như vậy. Anh Tư răng vàng nóng giận
quá lấy bán súng colt thộn vào đầu Đắc thêm mấy cái nữa. Thấy ngôi
sao chóp sáng trong đầu, Đắc cảm thấy trái đất quay cuồng. Sau khi
ngã quỵ xuống, Đắc còn nghe văng vẳng tiếng của anh Tư răng vàng:
” Khiêng nó đi ngay. Bỏ tật ngủ gục và từ nay thằng nào còn cười
trước mặt tao thì xem đó làm gương.”
Ngoài những đêm bị bắt coi phim tuyên truyền, còn những đêm khác
thì ngồi chung nhau họp tổ kiểm điểm, phe bình công việc lao động
trong ngày. Không những phê bình cá nhân mà còn phê những người
khác trong tổ hoặc trong đội. Đây cũng là một hình thức độc ác của
bọn Cộng Sản dùng để chia xẻ. Làm anh em cải tạo xem xét bạn mình,
rình rập, nghi kỵ lẫn nhau. Cũng là dịp bơi mói nhau từ thời ông
bành tố đến giờ.
Ngoài chuyện gây xẻ cho nhau, vụ tự phê bình còn bắt mọi người
phải tự động làm lao nhiêu thêm để vượt hơn tiêu chuẩn mà mình đã
đạt ngày hôm qua. Nếu làm thấp hơn mức tiêu chuẩn, cơm phần và thức
ăn sẽ bị cắt bớt. Ngoài ra, bọn Cộng Sản còn đưa thêm tiêu chuẩn
của anh hùng cải tạo lao động khác tổ để bắt các anh em phải noi
theo. Tự hào và kiêu ngạo vào thời chiến tranh chúng thường đưa
ra những mẩu chuyện trẻ con như anh hùng chống Mỹ Ngụy, anh hùng
bắn máy bay Mỹ nầy nọ để đưa bao nhiêu người dân vô tội vào con
đường tử thần.
Kết qủa cuối cùng của cuộc đấu tranh tiêu chuẩn và đấu tố lẫn nhau
làm bao người cải tạo khốn khổ. Họ chỉ còn cách buông tay ngã gục
xuống vì thân thể điêu tàn của họ không thể chịu nổi sự hành hạ
nữa do sự thiếu dinh dưỡng cùng bịnh tật trong gông tù của bọn Cộng
Sản.
Đắc được anh em bầu làm tổ trưởng kỳ nầy. Cả tuần nay anh Thái
trong tổ bệnh đau ruột dầy, không đủ sức cuốc 4 luống khoai trong
một ngày như tuần trước anh được chọn là người xuất sắc vì đạt tiêu
chuẩn cao nầy. Trong tuần đầu sau khi làm xong phần luống của mình,
anh em trong tổ phần nhiều là tổ trưởng Đắc cố gắng chia nhau cuốc
phụ cho anh Thái. Đắc không dám báo cáo bịnh của anh Thái vì lo
cho anh Thái sẽ bị phê bình và bị phạt.
Thời gian dài khá lâu trôi qua, Đắc và anh em trong tổ không còn
đủ sức để cuốc gánh phần luống của Thái trong lúc anh đang bị bệnh.
Đắc mới đành báo cáo là anh Thái bị bệnh không thể đạt tiêu chuẩn
nữa. Đắc xin giảm mức tiêu chuẩn cho tổ. Thêm nữa Đắc xin anh em
trong tổ đừng phê bình Thái mọi đêm nữa. Bọn Công An quản giáo không
tin anh Thái bị bệnh thật. Bọn Công An và một nhóm tên cải tạo hèn
hạ vẫn cho là Thái làm biếng khai bịnh vì muốn trốn tránh lao động.
Miệng lưỡi chúng lúc nào cũng nói lao động là vinh quang. Mỗi ngày,
chúng hăm dạo là sẽ không cho Thái gặp gia đình và bị điểm xấu không
được Cách Mạng cho về.
Bị đe dạo, kiểm điểm hàng đêm, Thái sợ quá đành phải tự nói dối
với anh Tư răng vàng là Thái không có bệnh gì cả. Tổ trưởng Đắc
báo cáo sai vì Đắc làm biếng chưa học tập tốt. Dùng anh Thái để
được giảm tiêu chuẩn lao động cho tổ. Đắc bị anh Tư răng vàng và
hai tên công an bắt còng tay đẫn đi nhốt vào nhà tù nhỏ riêng. Bị
hành hạ đánh đập tra hỏi thường xuyên, nhưng Đắc vẫn không hề ngã
lòng. Thêm vào đó, khẩu phần ăn của Đắc đã ít rồi lại còn bị cắt
giảm hơn phân nửa. Cuối cùng chúng chỉ cho Đắc ăn và uống vừa đủ
để sống. Sau một thời gian, Đắc ốm xanh xao chỉ còn có da để bọc
xương.
Thái cảm thấy hối hận vì mình mà Đắc mới bị hành hạ như vậy, Thái
muốn làm cái gì để chuộc lại lỗi lầm mình. Một đêm Thái lều mạng
mò đến nhà tù nơi đang nhốt Đắc để gặp và xin lỗi Đắc. Thái có mang
theo một chén cơm mà anh nhịn ăn chiều nay để dành cho Đắc và hứa
rằng mỗi đêm Thái sẽ mang cho Đắc một chén cơm phần của Thái. Mong
Đắc nhận lấy chén cơm nầy ăn để còn sức khỏe trở về lại tổ gặp anh
em và hy vọng còn sống trở về gặp gia đình. Đắc nhìn Thái nói rằng
Đắc không có giận Thái vì hiểu mọi việc là do bọn Cộng Sản bày ra
và không dám nhận chén cơm nầy vì Đắc đã chịu đói quen rồi. Hơn
nữa Thái cũng cần ăn để sống trở về đoàn tụ gia đình Thái. Thái
cầm lại chén cơm đầy. Nước mắt anh vô tình rơi vào chén cơm. Với
lòng đau như quặn, Thái từ giã Đắc mò về trại trở lại.
Tiếng ve sầu đã hầu như biến hẳn để lại sự êm lặng của mùa Hè oi
ả. Mùa Hè đã thật sự đến vùng Washington DC với những ngày nóng
bỏng đầy hơi ẩm. Những cơn gió cơn mưa rào đến vào buổi chiều đã
rửa sạch những xác chết của ve. Cát bụi trở về cát bụi. Trứng ve
“cicada” chìm sâu vào lòng đất chờ 17 năm sau ve sẽ trở lại ca hát
cho đời. Tự hỏi mình tại sao lại đúng 17 năm?
Nguyễn Hồng Quang
Mùa hè 2004, vùng Hoa-Thịnh-Đốn
|